Chương 5

Vào ngày hôm sau Lý Ân cùng Lâm Ảnh ra ngoài một chút, trên đường đông đảo người qua lại nhưng hầu như là đang đi đến tập trung vào một khu nào đó cô tò mò hỏi: "Họ đang đi đâu thế có vẻ như rất háo hức".

Lâm Ảnh cầm trên tay một cây kẹo hồ lô vừa ăn vừa nói: "Nha.. Ngươi không biết sao hôm nay là đại hội võ lâm họ đến là xem các anh tài đó có muốn để đó xem thử hay không" Lý Ân do dự một chút rồi gật đầu, đi đến đại hội có lâm, nhưng đến đó mọi người vẫn chưa đấu ,mới vào để báo danh.

Võ đài to lớn có một cái trống to một cái dùi kế bên, có những loại vũ khí sắc bén như kiếm, thương: "Khi nào thì nó mới bắt đầu" Dù cô không nói rõ đầu đuôi là cái gì nhưng Lâm Ảnh biết cô là đang hỏi cái đại hội võ lâm này: "Vào giờ Mùi sẽ bắt đầu trước khi bắt đầu họ sẽ bán rất nhiều thứ, cô có thể mua được rất nhiều đồ mà ngày thường ít gặp".

Cậu nói xong quay qua nhìn Lý Ân thì chỉ còn một chỗ trống không, từ khi nào cô đã đi mất không thấy tâm hơi.

Tại Ninh Phủ, Lý Ân chạy nhanh đến phòng của Ninh Thiến Lam, Cô muốn lập tức xông vào thì khựng lại: "Nếu mình tự ý xông vào là được xem là kẻ lưu manh ức hϊếp nử tử không, Hay là mình sẽ bị Ninh Thiến Lam hiểu lầm" Cô suy nghĩ một lát giơ tay lên tính gõ cửa, thì đột nhiên cửa được mở ra.

Mặt Lý Ân và mặt Ninh Thiến Lam rất gần nhau có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương: "Aaaaaa" Cô ngượng chín mặt hét lên lùi về sau, Ninh Thiến Lam cũng bị cô làm cho giật mình kêu cô im lặng, cô ngoan ngoãn khóa miệng mình lại.

Ninh Thiến Lam bước lại gần cô hỏi: "Lý cô nương có chuyện gì sao, giờ này lại đến đây" Lý Ân nhớ ra lý do mình đến đây liền nói: "Tôi đến là tính cùng Ninh cô nương đi xem đại hội võ lâm".

Ninh Thiến Lam thấy lạ đại hội võ lâm không phải giờ Mùi mới bắt đầu sao bây giờ mới giờ thìn lại đến đây kêu mình đi xem đại hội võ lâm, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Ninh Thiến Lam vẫn đồng ý cùng cô đến đó, nàng phất tay ra lệnh cho các hắc ảnh rời đi, nhưng họ vì an nguy của tiểu thư nên núp trong bóng tối bảo vệ nàng.

Vì cơ thể nàng đã không tốt hợp học võ có thể gọi là duy trì chứ không thể nào khỏe mạnh lên được, cái bóng của tâm lý quá nặng khiến nàng luôn ảo tưởng rằng người đó vẫn còn mà chờ đợi, tội cho tiểu thư của họ làm sao mà thương cho hết đây từ nhỏ đâm đầu luyện võ cũng chỉ vì muốn bảo vệ người ấy nhưng tập luyện bao nhiều cho đủ, khi bên ngoài còn nhiều kẻ mạnh hơn.

Tại chỗ Lý Ân cùng Ninh Thiến Lam đi dạo xung quanh cảnh vật, đột nhiên Ninh Thiến Lam dừng lại một sạp trang sức nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội lấp lánh, ở bên trên có hạ tiết con rồng lượn lờ xung quanh, phượng hoàng xòe cánh đậu trên thanh kiếm nhìn rất đẹp mắt.

Ngọc bội qua mắt của Lý Ân như có sức sông phượng hoàng hỏa diễm oanh liệt, rồng quyền lực mạnh mẽ, thanh kiếm lấp lánh ánh lửa xanh trắng, hai ngọn lửa ở hai bên, từ mũi kiếm bay lên trên rẻ ra hai hướng khác nhau mà bay lên.

Thấy hai người nhìn chằm chằm vào ngọc bội chủ sạp lên tiếng: "Ây ya hai vị nhìn trúng miếng ngọc bội này sao, đúng là mắt hai người không tệ nha, ngọc bội này là được tạo ra bởi ba người quyền lực của ba thế lực lớn mạnh, Long, Phượng và cả Tiên, đây là độc quyền chỉ có một"

Lý Ân suy nghĩ một chút lên tiếng: "Ông có thể báo giá không tôi muốn mua nó" Chủ sạp hai mắt sáng lên hai tay chà xát nhau nói: "Nói cũng không nhiều lắm đâu có tiền là mua được thôi mà, 500 vạn cho cái này đây là giảm số tiền cho vị khách lần đầu mua đó"

Nghe được cái giá đó Lý Ân ngơ ra tại chỗ 500 vạn cô làm gì có tiền mà mua chứ vả lại cô là đang ăn bám, kiếm đâu ra nhiều thế mà trả chứ, thấy cô bối rối không biết sao Ninh Thiến Lam cảm thấy cô rất đáng yêu, che miệng cười cười lấy tiền ra đưa cho chủ sạp.

Thấy thật sự là tiền chủ quán liền sáng mắt cung phụng mà đưa ngọc bội cho nàng, Ninh Thiến Lam thì lại đưa cho Lý Ân, cả hai tiếp tục đi tham quan Lý Ân gãi gãi cái mũi nhỏ ngượng ngùng: "Ừm.. Đ...đạ tạ Ninh cô nương vì đã giúp ta mua nó, nếu có tiền nhất định tôi sẽ trả lại".

Ninh Thiến Lam lại lắc đầu: "Không cần đâu đó coi như là lời cảm ơn vò hôm nay cô đã đưa tôi đi tham quan xung quanh đi, thường thì ta luôn làm cho mọi người trong phủ lo lắng vì ta, ta luôn muốn mình có thể khỏe lại nhưng mơ tưởng vẫn là mơ tưởng".

"Ninh lão gia.." im lặng một lúc cô nói tiếp: "Ninh lão gia từng nói Ninh cô nương có cố nhân sao có thể nói cho ta biết người đó là ai không?". Nhắc đến đây Ninh Thiến Lam lại khựng lại cười buồn, cố nhân sao ,phải làn sao đây nàng đang cố để quên đi nhưng lại không thể, người đó là bóng ma của nàng là ánh sáng đời nàng kêu nàng quên, nàng làm sao quên được đây.

Thấy nàng im lặng không nói: "a không cần.." Lý Ân chưa nói hết câu thì nàng đã lên tiếng: "Người cố nhân đó rất tốt, tôi luôn đợi người ấy người ấy đẹp lắm nếu còn, có thể sẽ bằng tuổi ngươi và ta nha, nàng tên là...".