Edit: Hong Van
Beta Tiểu Tuyền
Úy Văn Long không ngờ hắn lại trở mặt vô tình, dưới sự kinh hãi thì muốn mở miệng cầu tình, nhưng bên cạnh lại có một tu sĩ tiện tay đưa một trảo qua, nắm lấy sọ não của hắn. Chỉ thấy một tiếng “bụp” vang lên, xương sọ cứng rắn nhất của thân thể con người đã bị bóp vỡ, huyết thanh bên trong phun ra xa vài thước.
Trước mắt là cảnh tu sĩ đuổi gϊếŧ phàm nhân, cảnh tượng huyết tinh này giống như là tu la tràng, thỉnh thoảng còn có tiếng chửi bới và tiếng kêu la thảm thiết của phàm nhân vang lên. Trầm Hạ bất vi sở động, trầm thấp thở dốc hai tiếng rồi nói: “Cử một người đi cứu Hoàng Huyên ra ngoài, Hi Hòa, Hi Đồ lưu lại, các ngươi hãy cùng trở lại Đảo Thất Túc để hỗ trợ đi.”
Tu sĩ bên cạnh không yên lòng nói: “Đại nhân, thân thể của ngài không ổn…”
Trầm Hạ phất tay đánh gãy lời nói của hắn: “Ta vốn tưởng rằng hắn còn là một kẻ khó giải quyết. Nhưng bây giờ Hám Thiên Thần Quân đã bị mười phàm nhân này bức bách đến mức phải quay đầu chạy trốn thoát chết, hắn có thể tạo thành uy hϊếp gì cho ta chứ? Ngược lại chính là thời điểm Vân Mộng Trạch đóng cửa sắp đến rồi, các ngươi phải nhanh chóng trở về hỗ trợ, cần phải mang tất cả mọi người ra khỏi đây.”
Nhìn ra lúc hắn nói những lời này thì trên mặt của các tu sĩ này tuy lộ ra vẻ lo lắng nhưng cũng không có người dám can đảm lên tiếng phản đối.
Âm thanh gϊếŧ chóc càng ngày càng yếu dần đi, Trầm Hạ phất tay xoay người, mang theo hai tên người hầu thϊếp thân đi vào cửa ải, những người khác đi làm việc theo ý chỉ của hắn.
***
Ba đào trướng lạc, vĩnh hằng bất biến. (Sóng lớn đánh lên cao, mãi mãi không thay đổi)
Môn hạ của Càn Thanh Thánh Điện đuổi đến rừng nhiệt đới đã bị bỏ rơi không tốn một chút sức nào, giờ phút này đại khái còn giống như một con ruồi không đầu chạy loạn trong rừng.Ở trong khu rừng không nhìn thấy bầu trời nơi bờ biển phía bắc Đảo Thất Túc, muốn lạc đường cũng rất dễ dàng.
Ninh Tiểu Nhàn đứng im lặng một hồi lâu ở trên bờ cát trắng phau của bờ biển, lắng nghe tiếng ca vĩnh viễn không thay đổi ở nước biến. Điểm cuối cùng của lục địa chính là Đảo Thất Túc, phía trước là một mảnh đại dương mênh mông, không có đường đi.
Nàng chậm rãi lùi lại dán sát vào trong ngực Trường Thiên, đột nhiên nói: “Này, quen biết nhau lâu như vậy, nhưng chàng chưa bao giờ đưa cho ta một đóa hoa nào cả có phải không?”
Trường Thiên nao nao, ngưng thần suy nghĩ một lát mới cười nói: “Quả thật là không có.”
Hắn cúi đầu, trông thấy bên chân có một lùm cỏ huyên, trên đó đang có một đóa hoa màu hồng đang nở rộ, giống như là hoa bách hợp, chập chờn theo gió biển, nhìn qua cũng có nét đẹp, vì vậy cúi người xuống chọn lựa kỹ càng mấy đóa hoa, nắm lại thành bó rồi đưa cho nàng.
Ninh Tiểu Nhàn tiếp nhận bó hoa rồi nhìn kỹ, đột nhiên cười đến không thẳng eo được: “Chàng muốn ta cả đời đều mang mệnh đầu bếp sao? Vậy mà lại hái rau cúc vàng tặng cho ta!”
Trường Thiên cau mày nói: “Cái gì?”
Nàng chôn mặt trong bó hoa, nhẹ hít một ngụm: “Đây là cỏ huyên, còn gọi là rau cúc vàng, có độc tính rất nhỏ. Chẳng qua sau khi dùng lưu huỳnh chưng nấu xong thì sẽ trở thành thức ăn có hương vị rất ngon, chàng đã ăn không biết bao nhiêu lần rồi…, chỉ là không nhớ được hình dạng của nó thôi.”
Hắn làm sao mà nhớ rõ loại chuyện nhỏ nhặt này được. Chẳng qua nơi này có bách hoa khoe sắc, như thế nào hết lần này đến lần khác hắn lại chọn đúng loại hoa dùng để làm đồ ăn chứ? Biểu lộ suy sụp xuống, đưa tay ra muốn lấy lại bó hoa: “Ném đi, để ta hái cái khác đưa cho nàng.”
Ninh Tiểu Nhàn tránh qua, ôm cỏ huyên vào trong ngực: “Đây là bó hoa đầu tiên mà chàng tặng cho ta, có thể nói ném là ném sao?”
Hắn rầu rĩ nói: “Nàng không thích, ta lại hái bó khác.”
“Ai nói ta không thích.” Khó có khi thấy được bộ dáng kinh ngạc của hắn, trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào, sao có thể để cho hắn cướp đi bó hoa, “Thật ra cỏ huyên còn có tên là cỏ vong ưu, rất là may mắn, còn có một cách gọi khác là “cỏ nghi nam”, phụ nữ mang thai mà đeo cỏ này thì sẽ sinh bé trai.” Lời này vừa nói ra, chỉ thấy hắn rút ra một cành cỏ huyên treo lên vạt áo của nàng, không khỏi ngạc nhiên nói, “Chàng làm gì vậy?”
Trường Thiên nháy mắt hai cái: “Không phải nàng đã nói là đeo lên thì sẽ có con trai sao.” Nha đầu này chọc ghẹo hắn, nghĩ rằng hắn không bắt lại được sao?
Khuôn mặt của Ninh Tiểu Nhàn quả nhiên hồng hồng một mảnh, ngay cả chân tay cũng không biết phải để vào đâu, cuối cùng lại đưa tay ra nhéo eo của hắn, bị hắn chụp lấy kéo vào trong ngực. Nàng giãy giụa hai lần thấy không thể thoát được nên cũng an phận.
Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, qua thật lâu, nàng mới sâu kín thở dài hỏi: “Trường Thiên, chúng ta không trốn thoát sao?”
Vừa rồi ở trong rừng, nàng cũng nhìn thấy ở hướng Đảo Thất Túc có mấy đạo cầu vồng bay đến. Trong nội địa Vân Mộng Trạch còn có những tu tiên giả khác, bí mật của Trầm Hạ quả nhiên được che giấu rất sâu. Cưỡi Đại Hoàng chạy vội đến bờ biển, ý nghĩ của nàng đã tỉnh táo từ lâu, không còn sự vui sướиɠ như khi mới thoát ra khỏi đại trận nữa.
Nơi này cách cửa vào Vân Mộng Trạch ít nhất là hơn nửa ngày lộ trình. Nhưng nếu nàng nhớ không nhầm, tối đa là mười mấy canh giờ nữa Vân Mộng Trạch sẽ đóng cửa. Muốn mở ra một lần nữa thì phải chờ đến ba trăm năm sau.
Nhưng mấy trăm tên đệ tử của Càn Thanh Thánh Điện ở bên ngoài sẽ để bọn họ rời đi sao? Quan trọng nhất là, người ở trong nội địa Vân Mộng Trạch sẽ thả họ rời đi sao? Mùi vị chỉ vừa mới ra khỏi tuyệt cảnh thì lại chui vào tử lộ, quả thực không hề dễ chịu chút nào.
Trường Thiên nghe vậy, ấn một cái hôn xuống trán nàng, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì chưa hẳn. Cố Ẩn Sơn Hà Trận còn không ngăn được chúng ta, huống chi là Vân Mộng Trạch.”
Vừa dứt lời, đã có một giọng nói mỉa mai vang lên: “Thật là nhìn không ra, Hám Thiên Thần Quân lại là một cao thủ trong việc an ủi nữ tử a.”
Ninh Tiểu Nhàn hít sâu một hơi,rồi mới thoát ra khỏi ngực Trường Thiên, nhìn về phía sau lưng.
Trong rừng có ba bóng dáng bước ra,người đi đầu đúng là Trầm Hạ.
Sắc mặt của hắn hừng hực mạnh mẽ, tùy ý đứng ở nơi đây đã khiến cho hoa dại trong phạm vi hơn mười trượng đều ảm đạm thất sắc, nhưng ánh mắt của hắn lại hung ác nham hiểm, nhìn chăm chú trên người Trường Thiên.
Đại Hoàng phát ra tiếng gào thét dồn dập, phần lông trên cổ đều dựng đứng lên, nhe rắng nhếch miệng với bọn họ. Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn thầm than, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu to của nó, ngoài mặt vẫn là biết rõ còn cố hỏi: “Trầm Hạ ngươi là sợ chúng ta không kịp xuất trận nên muốn đến tiễn chúng ta một đoạn đường sao?”
Trầm Hạ nở nụ cười để lộ ra hàm răng trắng, cười đến vui vẻ: “Đúng vậy, ta đặc biệt đến đây tiễn Thần Quân một đoạn đường.” Lúc nói mấy chữ cuối cùng thì sát khí bắn ra bốn phía, không có một chút che giấu. Hai người này rõ ràng chỉ mang thân thể phàm nhân, nhưng ở đệ tứ mạc thiên địa đã tạo ra phiền toái lớn như vậy cho hắn. Một thân thương thế này đã ảnh hưởng đến phế phủ (nột tạng), đợi đến khi ra khỏi Vân Mộng Trạch thì phải dưỡng một đoạn thời gian mới tốt lên được.
Cho dù đã sớm ngờ đến nhưng trong lòng Ninh Tiểu Nhàn vẫn trầm xuống. Ngay từ đầu Trường Thiên đã không nghĩ sai, người này quả nhiên sẽ muốn lấy mạng bọn ngay trong Vân Mộng Trạch!Cái này gọi là có mới nới cũ, được chim quên ná, được cá quên nơm, bọn họ đã giúp hắn phá hủy Cố Ẩn Sơn Hà Trạn, cắt đứt gông xiềng vài vạn năm cho hắn, trong Vân Mộng Trạch này còn có ai có thể cản được mũi nhọn của hắn chứ?
Nàng giận dữ nói: “Ngươi muốn phá hủy ước pháp tam chương giữa chúng ta sao?”
Trầm Hạ cười như tắm gió xuân: “Nếu ta nhớ không lầm, một ước định cuối cùng chính là “Sau khi thoát ra khỏi Vân Mộng Trạch thì ít nhất là trong vòng trăm năm không được đối địch với Ẩn Lưu.” Như vậy ước định này chỉ có hiệu lực sau khi rời khỏi Vân Mộng Trạch thôi, giờ phút này ta liền gϊếŧ chết hai ngươi, không coi là trái với ước định.”
Hắn ôn nhu nói: “Ở trong Vân Mộng Trạch thì hai vị còn mang thân thể phàm nhân, nhưng lại có thể quấy phong chống vũ, ta cũng vô cùng bội phục. Nếu như để các ngươi thoát ra khỏi tiểu thế giới này thì về sau ta đâu còn cơ hội gϊếŧ các ngươi chứ?”
Trường Thiên đột nhiên nói: “Ngươi đặc biệt chạy đến đây là muốn đích thân ra tay sao?”
Trầm Hạ nhẹ gật đầu: “Hám Thiên Thần Quân là nhân vật bực nào chứ, sao ta có thể để người khác ra tay gϊếŧ ngài được? Nhất định ngài phải chết dưới tay ta, cũng tiện thể biểu lộ sự kính trọng của ta với ngài!”
Ninh Tiểu Nhàn nghe xong thì giận dữ, vốn muốn mắng hắn vài câu, nhưng giương mắt lên thì thấy sắc mặt hắn nghiêm nghị, hiển nhiên là lời nói phát ra từ đáy lòng, không khỏi ngẩn ngơ, lẩm bẩm nói: “Sao trong Vân Mộng Trạch lại có tu sĩ chứ?”
Khóe miệng Trầm Hạ giương lên thành một độ cong kỳ dị: “Ngươi nhất định nhận ra tổ tiên của bọn họ.”
Dù là tâm tình trầm trọng, nhưng nàng cũng lập tức kịp phản ứng: “Bọn họ là… hậu nhân Hi thị?”
Những tu sĩ ở trên Đảo Thất Túc này, cư nhiên là hậu đại Hi thụ cung phụng Huyền Vũ!
Trầm Hạ gật đầu chứng thực rồi nói: “Không sai. Luận trung thành thì nhân loại đáng tin cậy hơn yêu quái nhiều lắm. Mẫu thân ta sợ ta ở một mình trong thời gian quá lâu thì quá mức tịch mịch, cho nên trước khi vẫn lạc đã đưa Hi thị nhất tộc vào trong Vân Mộng Trạch để thủ hộ ta.”
Huyền Vũ vì con của mình, quả nhiên là đã suy nghĩ chu toàn, ngay cả chuyện này cũng cân nhắc đến. Nàng chỉ huy đám yêu quái đã lâu, biết rõ bản tính của Yêu tộc, thay vì lựa chọn yêu quái đi làm công việc thủ hộ, không bằng lựa chọn Hi thị nhất tộc đang thành kính tín ngưỡng nàng. Quả nhiên vài vạn năm trôi qua, Hi thị ở Vân Mộng Trạch sinh sôi nảy nở tràn đầy, cũng bồi dưỡng ra được nhiều tu sĩ.
Nói đến đây, Trầm Hạ điềm nhiên nói: “Thời gian lời ong tiếng ve đã qua rồi. Hám Thiên Thần Quân ngài cũng nên lên đường, nếu muốn tự sát thì ta cũng sẽ không ngăn trở đâu.” Dứt lời, trên người bốc lên sát khí cường đại. Tuy hiện tại Ninh Tiểu Nhàn đang mang thân thể phàm nhân, nhưng thị lực vẫn còn đó, liếc nhìn qua là biết được hai tên tu sĩ đứng sau lưng hắn đều có đạo hạnh thâm hậu. Ba gia hỏa này đối phó với hai người bên mình, thật sự là đại tài tiểu dụng rồi.
Trong nội tâm nàng cảm thấy chua xót khó tả, quay đầu lại không nhìn người này thêm chút nào nữa, lại cảm thấy bên hông xiết chặt, Trường Thiên một mực ôm nàng vào trong ngực, tay phải rút Nam Minh Ly Hỏa Kiếm ra, chậm rãi hướng mũi kiếm về phía Trầm Hạ: “Ta không có thói quen đó. Nếu như có bản lĩnh thì ngươi hãy đến đây lấy đi.”
Sắc mặt của hắn trầm như nước, Trầm Hạ lắng nghe thì thấy được tim trong l*иg ngực hắn không đập nhanh hơn một chút nào, hiển nhiên là tỉnh táo như cũ. Sắp chết đến nơi rồi mà còn có thể thong dong như vậy, hắn ở Cố Ẩn Sơn Hà Trận đã quen nhìn thấy sắc mặt của chúng sinh, thực sự rất hiếm thấy được tình huống thế này,liên tưởng đến những biểu hiện lúc Hám Thiên Thần Quân ở trong trận, không khỏi âm thầm cảm thán, thực sự càng kiên định hơn với ý niệm muốn gϊếŧ chết hắn: đại địch tâm trí thâm trầm như vậy, không thể giữ lại được!
Biết rõ đối phương chỉ là hai phàm nhân mặc cho hắn xâm lược, nhưng không biết sao trong lòng lại có chút khẩn trương. Trầm Hạ tiến lên một bước, Sơn Hà Trận đã giơ cao trong tay, nhận quyến sắc bén đã phát ra ánh sáng màu vàng, hắn mỉm cười một chút rồi nói: “Để ta tiễn ngài một…”
Chữ “đoạn” còn chưa phát ra thì hắn đã biến sắc, Sơn Hà Trận đột nhiên lùi về sau, đánh tan một chút sợ khói đen bên chân.
Đúng vào lúc này, Hi Hòa vẫn luôn yên lặng đứng ở phía sau hắn đột nhiên trở tay nhấc kiếm, dứt khoát gọt đầu của Hi Đồ!
Hai người bọn họ vốn là anh em ruột sinh ra dưới một mái nhà, lại đứng cách nhau quá gần, Hi Đồ làm sao nghĩ được hắn sẽ phản bội, ngay cả việc chống cự cũng không kịp thực hiện thì đầu đã rơi xuống mặt đất lăn mấy vòng, thân thể vẫn đứng thẳng ở đó, máu từ trên cổ phun ra cao hơn hai mét, cực kỳ thảm thiết!
Biến cố xảy ra, mặt của Trường Thiên vẫn không đổi sắc ôm lấy Ninh Tiểu Nhàn nhảy lên lưng Chư Kiền, thấp giọng nói: “Đi!” Động tác thực hiện liên tục.
Đại Hoàng rất cơ linh, không cần hắn phải thúc giục thì đã tự giác phát động bốn chân, nhảy nhanh vào trong rừng!
Ninh Tiểu Nhàn ghé vào trên vai hắn nhìn về sau, thấy được trong mắt của Hi Hòa đột nhiên phản bội có ánh sáng màu tím lóe lên, lập tức hiểu được.
Làm sao mà là Hi Hòa được chứ, hắn rõ ràng là Đồ Tẫn!
Đồ Tẫn vẫn luôn không rõ tung tích, hóa ra đã quấn lấy cận vệ của Trầm Hạ từ lúc nào, chiếm cứ lấy thân thể của Hi Hòa, chỉ đợi đến thời khắc mấu chốt thì cho hắn một kích trí mạng.Đáng tiếc Trầm Hạ quá mức cảnh giác, đi đầu đánh tan phân thân của Đồ Tẫn, nếu không cục diện phía sau sẽ trôi chảy hơn nhiều.
Trầm Hạ phẫn nộ, còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân trong đó thì Đồ Tẫn đã thao túng thân thể của tu sĩ này, gắt gao cuốn lấy hắn. Hắn là hồn tu, lực lượng chủ yếu chỉ hiện ra thông qua quá trình thao túng thân thể, thân thể càng mạnh, thì lực lượng sẽ càng mạnh. Trước đây ở trong Vân Mộng Trạch, hắn đều chỉ có thể khống chế thân thể phàm nhân, năng lực có hạn, nhưng mà tu vi của Hi Hòa đã đến Đại Thừa hậu kỳ, dù là đặt ở Nam Thiệm Bộ Châu thì cũng là một kẻ mạnh mẽ mà tất cả các đại tiên phái phải đối đãi như khách quý.
Đồ Tẫn có được thể xác này, chính là có trăm ngàn loại hoa chiêu nước chảy có thể thi triển ra ngoài, nhất thời khiến cho Trầm Hạ không thoát thân được.Mà Trầm Hạ, tuy hắn có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ đại viên mãn, nhưng hắn đã bị trọng thương lúc còn ở trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận, từ đó còn phải luôn bôn ba mà không được nghỉ ngơi trị liệu. Tuy hắn có được chân truyền của Huyền Vũ, nhưng hắn đã bị nhốt trong Vân Mộng Trạch quá lâu rồi, nếu bàn về kinh nghiệm thực tế khi động thủ với người khác thì vẫn không bằng một người thiên chuy bách luyện như Đồ Tẫn, lại lão luyện với vàn vạn năm nội tình của Âm Cửu U. Hơn nữa người tên là Hi Hòa này cư nhiên lại giỏi về thêu dệt kết giới, Trầm Hạ đối phó với địch nhân trong kết giới kẻ đó tạo ra thì chỉ cảm thấy trói tay trói chân, nhưng khí tức thần khí do Sơn Hà Trận phát ra lại quá cường đại, ngay cả hồn thể cũng có thể bị suy giảm. Hơn nữa vừa rồi Đồ Tẫn thả ra một đám phân thân đã bị Trầm Hạ đánh tan, khiến cho tu vi của Đồ Tẫn nhất thời cũng chịu chút ảnh hưởng.
Cứ như vậy trôi qua mấy nhịp thở, Chư Kiền đã bỏ chạy xa đến mức không thấy bóng dáng.
Trầm Hạ trầm mặt, thấy được có chỗ trống thì phất tay, lập tức có một đầu thủy mãng khổng lồ lao ra từ biển cả, muốn cuốn lấy Đồ Tẫn. Hắn kế thừa hai hệ thiên phú từ Huyền Vũ, tuy còn chưa độ kiếp, không dùng được tinh tú chi lực, nhưng mà hai hệ thần thông Thủy – Thổ lại là trời sinh đã hiểu. Nơi đây là bờ biển, thủy mãng được triệu hoán ra cũng có thanh thế to lớn, thoáng cái đã bao phủ Đồ Tẫn vào trong đó, hơn nữa vật này còn không sợ công kích, nhất thời rất khó thoát ra.
Trầm Hạ lui lại hai bước, tuy trong lòng là lửa giận hừng hực, nhưng lại vô cùng tinh tường một điều rằng, biến cố của Hi Cùng chắc chắn có quan hệ với Hám Thiên Thần Quân, trong tay người này nắm giữ tầng tầng lớp lớp bí pháp, có nhiều thứ đến bây giờ hắn cũng không thể hiểu thấu đáo. Việc cấp bách bây giờ là, phải đi lấy mạng Trường Thiên rồi quay lại xử lý Hi Hòa cũng không muộn. Bởi vậy Sơn Hà Trận trên tay hắn đột nhiên sáng lên, trong nháy mắt tiếp theo, người đã biến mất tại chỗ.
Đồ Tẫn lắp bắp kinh hãi. Hắn chưa từng cùng Trường Thiên trải qua đệ tứ mạc thiên địa, tất nhiên là không biết được chân diện mục của Trầm Hạ. Người này đột nhiên biến mất trước mắt hắn, tất nhiên là có sử dụng độn thuật, chẳng qua phương thức này lại không giống với bất kỳ thần thông nào mà hắn biết. Nhưng thủy mãng lại cuốn lấy hắn quá chặt, dù hắn có dùng hết toàn lực thì muốn thoát thân trong mấy tức cũng không có khả năng.
Chỗ Thần Quân… phiền toái rồi!
Đại Hoàng chạy như điên trong rừng, tốc độ nhanh đến mức chân cơ hồ không chạm đất, Ninh Tiểu Nhàn lại hận không thể để cho nó mọc ra thêm hai cái đùi nữa.
Chư Kiền phi thân nhảy qua một bụi trúc nam thiên, vừa vặn đối mặt với bảy tám người bỗng nhiên ngẩng đầu.
Tình huống này thật sự hiệp lộ tương phùng (kẻ thù gặp nhau nơi ngõ hẻm).
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, người của Càn Thanh Thánh Điện cũng bất chấp lý do vì sao hai người này lại quay trở lại, nhao nhao rút vũ khí ra tấn công.
Trường Thiên vỗ vỗ phần cổ của Đại Hoàng, thúc giục nó phải tiếp tục bảo trì tốc độ tiến lên, Nam Minh Ly Hỏa Kiếm trong tay lại đâm ra như độc xà bắt thỏ.