Bình thường thương đội làm hoạt động này nhiều rồi, tất cả mọi người không cần, nhưng Đặng Hạo thận trọng, sợ làm nữ khách sợ hãi nên đã sai bảo thủ hạ dọn sạch gấu thi chôn ở nơi xa xa rồi, cùng tránh hấp dẫn những mãnh thú hoặc yêu quái khác trong núi tới cửa. Hôm nay đánh con gấu yêu này, mọi người đã mệt chết đi, không muốn xảy ra sự cố gì nữa.
Lề mề chỉ chốc lát, Lưu Nhất Diện cuối cùng cũng làm cơm tối xong. Có lẽ là đồng tình mọi người hôm nay vất vả, tối nay thêm một món rau, trong canh lại có thêm vài miếng thịt mặn, khiến đám đàn ông ăn mà mặt mày rạng rỡ.
Buổi chiều Thôi Oánh Oánh bất đắc dĩ lộ mặt, sau khi lên Cự nham thì lại tránh về trong xe. Lần này vừa qua buổi trưa thì vừa hoảng sợ, vừa gặp bụi, ai nấy toàn bụi và mồ hôi. Nữ nhân đều thích sạch sẽ, cho nên mọi người nhìn thấy Trương Sinh vội vàng múc suất cơm của mình, rồi xách thùng đi lấy nước. May mà chuyện đầu tiên Tiếu Tử làm khi lên cự nham là đi tìm nguồn nước, hiện tại chỉ cho Trương Sinh, cách nơi trú chân không đến một trăm trượng thì có một dòng suối nhỏ chảy róc rách.
Trương Sinh vốn gầy yếu, lại phải gánh hơn hai mươi cân nước trong từ ngoài một trăm trượng, khi trở về đã thở hổn hển, hai má hồng hồng, khiến đám đàn ông ở nơi trú chân thấy mà trợn mắt há hốc mồm, qua một lát mới tát vào mặt mình, thầm mắng một tiếng “đây thật là yêu nghiệt” !
Trương Sinh vốn đang hơ một mảnh vải bông cho khô ở cạnh đống lửa, lúc này cùng nhau cầm vào buồng xe, nghĩ đến là để lau thân thể cho vợ hắn đi. Thân là một nam tử lại bị vợ sai khiến như thế, chỉ đông không dám đi tây, quả nhiên là mất hết mặt mũi của nam nhi bảy thước. Những hán tử dân gian này không nói nhưng trong lòng đều coi thường hắn.
Song Ninh Tiểu Nhàn lại không nghĩ như vậy. Trên địa cầu, nam nhân bằng lòng đổ nước tắm và nước rửa chân cho bà xã đều là nam nhân tốt! Điều này chứng tỏ hắn săn sóc, chứng tỏ hắn dịu dàng, dĩ nhiên, chỉ cần không bợ đỡ lúc trước và sau khi phát tiền lương là tốt rồi.
Cho nên nàng thấp giọng khen: “Thật là một nam nhân tốt.” Nói thực lòng, Trương Sinh dù nhát gan, nhưng thật sự đối xử rất tốt với phu nhân.
Sau đó nàng nghe thấy Trường Thiên quỷ thần xui khiến tiếp lời: “Ngươi lại thích như vậy?” Trong giọng nói tràn đầy khó tin.
Ai, dĩ nhiên khó tin, nàng nghĩ, Trường Thiên còn cao ngạo hơn, sĩ diện hơn nam tử bình thường, quả thực khó có thể tưởng tượng hắn đổ nước tắm cho nữ nhân thì như thế nào. Ai nha, đoán rằng đời này hắn không làm ra được chuyện như vậy? Nàng nổi giận nói: “Không được sao? Trương Sinh vừa đẹp trai, vừa săn sóc vợ, có chỗ nào không tốt?”
“Tùy ngươi.” Hắn im lặng một lát rồi mới nói, “Nhưng mà giờ học tối sắp bắt đầu, ngươi còn không nhanh!”
“Cái gì! Còn có giờ học tối? !” Giờ đến lượt nàng khó tin rồi. Bất cẩn phóng đại giọng nói, người chung quanh đều nhìn sang, nàng thè lưỡi, đi xa vài bước mới nhỏ giọng nói, “Hôm nay mệt sắp chết rồi, cần nghỉ ngơi nha, giờ còn có giờ học tối nữa?” Nàng không nhìn thấy Ngôn tiên sinh cầm bát trong tay, nhìn về phía nàng với ánh mắt đầy ý cười.
“Ngươi nào có mệt mỏi?”
“Tại sao không? Hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết! Còn cứu tên mập mạp kia một mạng, hiện tại toàn bộ thương đội mệt co quắp rồi, vì sao chỉ có ta còn phải lên lớp buổi tối chứ? Không công bằng!” Nói đến phần sau, nàng lại bắt đầu làm nũng theo thói quen, ngày thường một chiêu này có tác dụng.
Trường Thiên lại im lặng trong chốc lát.
“Quả thật không công bằng.” Hắn vừa mở miệng, Ninh Tiểu Nhàn lập tức cười đến mặt mày cong cong, nào biết hắn nói tiếp, “Con đường tu tiên nào có công bằng? Ngươi quản lý Thần Ma ngục, có ta giúp đỡ, có công bằng với những tu sĩ khác không? Một ngày kia, ngươi lại gặp phải đối thủ đánh không lại, ngươi cảm thấy công bằng sao?”
“Hôm nay chẳng qua là đứng ngoài quan sát một trận chiến, lại ngồi trong xe chạy trối chết mà thôi, có gì đáng mệt nhọc? Tu luyện như đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi. Sao ngươi dám lười biếng như thế?” Ừ, dọc theo con đường này đấu võ mồm với nàng, lời lẽ của hắn càng ngày càng sắc bén rồi, bình thường có thể nói cho nàng nghẹn họng không trả lời được.
Nàng chán nản. Gần đây Trường Thiên càng ngày càng thích giáo dục nàng, thật hy vọng hắn biến trở lại thành đại khổi băng im lặng ít lời khi mới quen kia!
Nàng bước nhanh trở về xe, lắc mình vào tầng thứ năm Thần Ma ngục, bên tai vang lên giọng hắn: “Ngươi chạy đến đó làm cái gì?”
“Tắm!”
“Không phải bình thường ngươi nói rằng, xong bài buổi tối còn dính một thân bụi sao?” Hành vi của nàng có khi làm cho người ta không thể hiểu được.
“Ta muốn tắm, ta thích tắm, ngươi quản được sao?” Nàng giận dữ nói. Không có số tốt như vợ Trương Sinh người ta, người ta có người chồng có thể ân cần múc nước cho nàng, thế thì bà đây chỉ đành tự phục vụ bản thân mình đi tăm rửa một trận cho sướиɠ!
Sự tức giận của nàng khiến cá trong ao sợ đến chạy trốn. May là khi thương đội đi qua một thị trấn, nàng đã nhanh trí mà mua một thùng gỗ to, mới có thể hưởng thụ đến việc tắm thùng gỗ trên địa cầu mà nàng ao ước muốn chết – phòng tắm ở nhà cậu quá nhỏ, chỉ có thể tắm vòi hoa sen, không để được bồn tắm to hoặc thùng gỗ.
Nước suối rất mát mẻ, rất sảng khoái, nàng vào trong nước rồi mới biết được mình mệt thế nào, nhọc thế nào, mỗi một ly trên cơ thể đều đang muốn bãi công, lại càng thêm ghét sự nghiêm khắc của Trường Thiên.
Nàng ngâm ở bên trong gần nửa canh giờ, rồi mới xua tan khí nóng, cũng chầm chậm xua bớt đi cơn giận dữ. Có lẽ là cảm nhận được sự tức giận của nàng, trong khoảng thời gian này Trường Thiên vẫn không lên tiếng.
Nàng quay đầu, nhìn đồng ruộng hy vọng bên cạnh —— tức nhưỡng thân mang trọng trách, tạm thời không biến thành thạch rau câu nhỏ. Trong một mảnh đất màu vàng nhạt vuông vắn, lúc này đã có mấy cây non mơn mởn nảy lên, không cao quá hai thước, lá cây tròn tròn, thân cây xanh đậm, cực kỳ giống bồn hoa nhỏ bán ở siêu thị, toàn thân tràn ngập cảm giác đáng yêu.
Mặt hàng manh như thế lại khiến cho đám thần tiên và đại yêu tranh đoạt vỡ đầu ở thời thượng cổ? Không nhìn tận mắt thì nàng rất khó tưởng tượng.
Nàng lau bọt nước trên người, thay quần áo sạch, đi tới tầng dưới cùng của Thần Ma ngục. Lò đan mua ở huyện Tứ Bình được đặt ngay ngắn trên mặt đất màu đen, trong khoang lò được chất củi lửa, thong thả làm nóng sẵn bên trong. Xem ra, Trường Thiên đã giúp nàng hoàn thành công việc ở giai đoạn đầu.
“Đã đến cuối giờ Dậu. Ta đã nhóm lửa cho ngươi, còn lại do ngươi hoàn thành.” Trường Thiên vùi đầu trong đống sách, không ngẩng đầu lên, “Hôm nay vẫn luyện kim sang dược và cừ hoàng tán. Từ ngày mai, có thể thử luyện Tiểu bồi nguyên đan rồi.”
Nói ra thật là thần kỳ, phương thức sản xuất thuốc ở thế giới này đều là xưởng nhỏ thủ công – dù thần tiên hay trần gian đều phải hoàn thành luyện chế trong lò đan, đương nhiên tác dụng và hiệu quả của thuốc luyện ra được cũng đủ mọi loại rồi. Kim sang dược và cử hoàng tán, cũng được xưng là thuốc người phàm mà nàng luyện chế tối nay là đan dược cấp nhập môn của thuật luyện đan. Loại trước có tác dụng cầm máu giảm đau lành miệng vết thương bên ngoài, loại sau là thuốc phòng độc trừ độc, khi đi trên cùng dã ngoại, thuốc này có thể khử khí độc, độc trùng.
Trường Thiên có một sách thuốc dân gian trong tay, bên trong ghi lại tác dụng thần kỳ của các đan hoàn. Đáng tiếc hiện tại cấp bậc của nàng quá thấp, lại không có chân hỏa bổn mạng để sử dụng làm đan hỏa, căn bản không luyện ra được thuốc thần tiên như thế. Nhưng hiện tại không thể, không có nghĩa là về sau không thể, cho nên Trường Thiên yêu cầu nàng luyện đan từ loại phàm trần đi lên, giờ học tối mỗi ngày chính là luyện đan.
Phương thuốc dân gian mà nàng sử dụng hiện tại là giành được trong hiệu thuốc khi đi ngang qua một huyện nhỏ, nàng mua 80 lượng bạc tiền thuốc, chủ quán mặt mày rạng rỡ mà tặng kèm cho nàng một phương thuốc dân gian, còn vỗ ngực cam đoan đây là bút tích của đại sư nào đó cất kỹ trong quán, người khác tuyệt đối không có được. Nàng không tin điều này, quả nhiên khi quay lại xe nhìn xem, thật ra chính là phương pháp luyện đan dược ở cấp nhập môn mà thôi. Có thể thấy ở bất cứ không gian nào, gian thương đều gian xảo như nhau.
Đợi đến khi trong lò nóng lên, nàng ngồi xổm xuống, cho mấy nguyên liệu vào trong lò theo thứ tự. Khi luyện đan, số lượng và thứ tự cần chú ý nhất, qua nhiều ngày luyện tập, nàng thuận tay vân vê mấy loại thuốc như xạ hương, sáp ong, huyết kiệt, số lượng và sức nặng đã tương đối chính xác.
Cái thế giới này có “đan xưng” chuyên để ước lượng dược liệu, nhưng so ra kém tinh chuẩn so với thế giới kia, cho Luyện Đan Sư ưu tú vô cùng chú trọng bồi dưỡng xúc cảm.
Trong lò vang lên tiếng nổ rất nhỏ, nàng lại nắm đồ chuẩn bị ném vào, lại nghe Trường Thiên đột nhiên nói: “Sai lầm rồi, nặng hơn năm thù (*)!” Nàng suy nghĩ một chút, phát hiện quả nhiên hơi khác biệt.
[(*)thù: đơn vị đo lường cổ của Trung Quốc, 1 lạng = 240 thù]Yêu nghiệt ngày, mới quá năm thù đã phát hiện rồi, rốt cuộc thuốc này đặt ở trong tay ai chứ, tại sao hắn lại biết trọng lượng cụ thể chứ? Thật không khoa học! Nhưng mà Đại tổng quản Trường Thiên không chỉ quái lạ ở đây. Lúc vừa bắt đầu học tập thuật luyện đan, dù nàng dùng đan xưng, kết quả đo trọng lượng chưa từng khiến hắn hài lòng.
“Cũng không tệ lắm, hiện tại chỉ lệch năm thù. Hai mươi ngày trước, ngươi làm lệch đến hai mươi thù.” Đây là khen ngợi hay là vạch trần vết sẹo đây?
Tối nay Trường Thiên rất lạ, mặc dù hắn vẫn an tĩnh đọc sách như bình thường, nhưng giác quan thứ sáu trước giờ rất linh của nàng cho nàng biết, người này đang kìm nén tức giận đây. Ai, có lẽ nam nhân, à không đúng, là thần thú mỗi tháng cũng luôn có vài ngày như vậy, tâm trạng sẽ rất xuống thấp?
Trong đầu nghĩ ngợi, tay lại chưa ngừng động tác. Hơn hai mươi ngày này, nàng đã học xong phương pháp luyện chế của ba, bốn loại thuốc, tuy nói là thuốc thông thường, nhưng cũng có nguồn tiêu thụ nhất định trong hiệu thuốc ở huyện, thành. Quan trọng hơn là, Trường Thiên xem qua phương thuốc dân gian nàng cầm về, tiện tay thay đổi mấy vị thuốc, tác dụng lại rất khác nhau. Giống như kim sang dược mà nàng đang luyện chế này, tác dụng cầm máu và làm lành vết thương tốt hơn gấp đôi kim sang dược bình thường.
Chớ xem thường chút tác dụng này, người cầu sinh ở vùng hoang dã, có lẽ chỉ dựa vào chút xíu tác dụng khác biệt này để cứu mạng.
Ninh Tiểu Nhàn ngồi không nói lời nào, nhưng trong lòng thì yên lặng đếm. Tuy bình thường nàng hiếu động, nhưng lúc luyện đan thì cũng vô cùng nghiêm túc đến khiến Trường Thiên giật mình. Có lẽ có vài người thì cần phải đi sâu khai quật thì mới có thể phát hiện ra thiên phú đi. Đến khi đếm tới bốn trăm năm mươi, nàng bỗng dưng mở nắp lò đan, luồng khí nóng và mùi thuốc bốc ra.
Thời gian mở nắp này hết sức quan trọng, mở sớm, đan dược chưa nhừ; muộn, hiệu quả giảm dần. Khi nào mới tính vừa đúng? Nói thật ra, không ai biết. Tất cả dựa vào cảm giác và kinh nghiệm của Luyện Đan Sư. Cái Trường Thiên muốn nàng luyện tập nhiều lần, thật ra thì cũng chính là hai chữ cảm giác.
Khi tan hết khí nóng, thuốc trong lò hiện ra toàn cảnh: dầu cao đen thui phủ kín khay, tuy rằng bề ngoài xấu xí nhưng lại thơm nức. Xong rồi!