“Cô an tâm nghỉ ngơi nhé.” Quyền Thập Phương thu lại vẻ mặt u sầu. “Tối nay ta và mấy vị sư đệ sẽ đi tuần tra huyện Tứ Bình. Hy vọng có thể phát hiện được dấu vết của mấy con Bức yêu.” Nói xong hắn cáo từ rời đi.
Nghe nói nàng gặp nạn trong phủ, Hoàng lão tài rất áy náy. Ông không tiện vào khuê phòng của con gái, nên chỉ có thể bảo đầu bếp nấu canh bổ máu cho nàng. Lúc nàng ngủ thì đúng vào giờ ăn cơm, sau khi tỉnh lại trong bụng giống như có lửa đốt, thấy nha hoàn bưng lên cháo táo đỏ bổ huyết, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.
Bát cháo này nấu cũng không khó. Chỉ là rửa sạch đậu đỏ, gạo đen, lạc, ngâm trong nước suối nửa tiếng, sau đó cho thêm táo đỏ bỏ vào nồi từ từ nấu chín. Sau khi sôi, lại dùng lửa nhỏ ninh thêm tầm 45 phút là được. Lúc cháo sắp chín thì dùng muôi khuấy nhẹ, để tránh bị dính dưới đáy nồi, nhấc nồi ra, cho thêm một ít đường đỏ vào.
Mỗi thứ bên trong bát cháo này, đều có tác dụng bổ máu an thần, đầu bếp biết nàng bị đâm bị thương, đặc biệt làm thật cẩn thận. Nấu bát cháo này mặc dù không cần tay nghề quá cao siêu, nhưng lúc ăn thì mùi vị, mùi thơm, độ mềm của đậu và gạo, đều rất vừa miệng. Xem ra lúc trước nàng trực tiếp biểu diễn kỹ thuật làm tôm hùm, cũng khiến cho vị đầu bếp này hiểu được. Thành phần của cháo này thì không có gì quý giá, nhưng hiển nhiên là đã bắt đầu coi trọng mùi vị của chính bản thân nguyên liệu.
Một chén cháo vào bụng, nàng mới cảm thấy đỡ đỡ đói. Từ bả vai truyền đến cảm giác ngứa ngáy, nàng biết đây là do miệng vết thương đang nhanh chóng khép lại làm cảm thấy khó chịu. Linh dược của Triều Vân Tông quả nhiên là công hiệu, cứ thế qua mấy canh giờ, vết thương đã khá hẳn, có lẽ đến sáng mai, ngay cả sẹo cũng không còn.
Nàng cho mọi người lui hết, sau đó mới thở sâu một cái, hỏi: “Trường Thiên, vì sao ngươi lại hạ độc ta?”
“Độc của Bức yêu không có ảnh hưởng gì khác, chỉ khiến ngươi ngủ chìm đi thôi.” Giọng hắn đặc biệt trầm thấp, dường như tâm trạng cũng không tốt lắm, “Vết thương trên vai ngươi càng lúc càng đau, không bằng ngủ cho đỡ đau.”
Nàng thừa nhận hắn nói cũng có lý. Sau khi phẫu thuật một số bệnh nhân được bác sĩ cho thuốc giảm đau. Hơn nữa nàng trúng độc hôn mê, có thể khiến cho khổ nhục kế lần này đáng tin hơn. Nhưng mà, nàng cảm giác, cảm thấy chuyện này có vấn đề.
“Ngươi giận ta?” Vừa nghĩ đến việc Trường Thiên tức giận, đáy lòng nàng cũng hơi sợ, trong giọng nói cũng mang theo ba phần nhỏ nhẹ đáng thương, “Là vì ta kém cỏi, sáng mai không muốn học luyện đan sao?”
“Không phải.” Hắn thở dài một cái, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn thở dài, “Là lỗi của ta. Ngươi nghỉ ngơi trước đi.” Sau khi hắn nói xong, bất kể nàng gọi hắn như thế nào cũng không được. Mấy nha hoàn thì đứng ngoài cửa, nàng cũng không dám vào Thần Ma ngục chất vấn hắn, chỉ có thể buồn chán ôm lấy chăn.
Hôm nay mọi chuyện của nàng đều không thuận lợi gì cả, buổi trưa thì bị A Phúc làm cho kinh sợ, buổi tối thì thực hiện khổ nhục kế, mất máu nhiều, cứ nằm như thế một lát liền chìm vào trong giấc ngủ.
Trường Thiên nghe tiếng thở đều của nàng, biết nàng đã ngủ thϊếp đi.
Ninh Tiểu Nhàn đoán không sai, hắn giận nàng. Hắn giận nàng sao lại cười cười nói nói với Quyền Thập Phương, giận nàng sao lại không chịu từ biệt Quyền Thập Phương, rời khỏi huyện Tứ Bình, chưa bao giờ phải chịu ấm ức và tức giận nên hắn muốn cho nàng một bài học nho nhỏ. Độc Bức yêu mặc dù khiến cho nàng ngủ mê man không cảm thấy sự đau đớn trên bả vai, nhưng chuyện hạ độc, đúng là hắn đã làm hơi quá mức.
Hắn sống đã vài ngàn năm, vẫn luôn chiến đấu, thực hiện quỷ kế trong máu tanh, những chuyện này hắn đều có thể ứng phó được. Nhưng chỉ duy nhất có tình cảm, cho tới giờ hắn vẫn luôn không dám đến gần, tim như đá tảng. Song tiểu nha đầu này không biết dùng cách gì, mở một đường nhỏ vào trái tim hắn, chui vào trong đó. Mỗi ngày hắn chỉ nghe thấy tiếng nàng cười nói, ngửi mùi thơm của người nàng, cũng có thể cảm thấy vui vẻ, mỗi lần quỷ kế của nàng thành công, cũng làm cho hắn có chút kiêu ngạo và cưng chiều.
Hắn nhướn mày, lại thở dài một cái, chỉ cảm thấy phiền não trong lòng đánh không được, đuổi không đi, càng để ý càng rối loạn. Tiếng vọng trong đại sảnh thật lâu vẫn không tản đi.
Làm cho một con thần thú mà cảm nhận tình cảm của loài người, cái này đúng là quá làm khó hắn.
**************
Có lẽ là hôm trước ngủ sớm, tảng sáng hôm sau nàng đã tỉnh lại, đám người Triều Vân Tông cũng vừa trở về. Nhìn vẻ mặt họ, Ninh Tiểu Nhàn cũng biết hôm nay không thu hoạch được gì.
Quyền Thập Phương tới nói lời tạm biệt.
Cô nương trước mặt sắc mặt hồng hào, xem ra vết thương hôm qua đã khôi phục. Nhưng mà hắn phải đi rồi, con đường nàng đi là về phía Tây, từ này về sau có lẽ hắn không bảo vệ được nàng nữa rồi.
Bọn họ mới chỉ ở cạnh nhau có mấy ngày, Quyền Thập Phương lại cảm thấy ở cạnh cô gái này, lại rất tự nhiên thoải mái. Hôm nay phải chia tay, trong lòng hắn vốn có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhìn thấy tròng mắt đen láy linh hoạt của nàng, cái gì cũng không nói được, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở trong rừng vậy.
“Quyền Thập Phương, ngươi thật là vô dụng!” Cuối cùng, hắn chỉ có thể tự cười khổ với bản thân mình, than thở, sau đó lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái bình ngọc nhỏ, nhẹ nhàng đặt trước mặt nàng. Chỉ cần nhìn chất liệu dương chi bạch ngọc của cái bình này, hơn nữa trên vỏ bình còn có màu đỏ tươi tự nhiên, hiện ra màu óng ánh đẹp đẽ, nàng thấy cái bình xinh xắn như thế này không giống đồ của Quyền Thập Phương.
“Ở đây có mấy viên Quỳnh Lộ Hoàn, mặc dù không có công hiệu khởi tử hồi sinh khoa trương như thế, nhưng chỉ cần người vẫn còn một hơi thở, thì vẫn có thể cứu sống được. Trên con đường cô nương đi, có lẽ sẽ có lúc cần đến.” Chỉ hy vọng đan dược này có thể giữ được cái mạng nhỏ của nàng.
Đây mới thực sự là đan dược Tiên gia! Ninh Tiểu Nhàn mở to hai mắt nhìn, nửa vui mừng, nửa cảm động.
Có thứ này, con đường đi về phía Tây của nàng tỷ lệ sống sót còn cao hơn rất nhiều, bất luận là bị thương nặng như thế nào, chỉ cần không bị yêu quái một ngụm ăn mất, thì có thể cứu được cái mạng nhỏ của mình về.
Bởi vì thứ này trân quý như thế, mới thể hiện được Quyền Thập Phương đối xử với nàng tốt như thế nào. “Quyền sư huynh. . . . .”
Hắn khoát tay, cười khổ nói: “Ninh cô nương. Tạm biệt từ đây, lần sau gặp lại cũng không biết là ngày nào, đừng khách khí. Có duyên tự nhiên sẽ gặp lại, Quyền Thập Phương, . . . . . . Cáo từ.” Hắn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái thật sâu, khẽ gật đầu, sau đó quay người đi chỗ khác.
“Quyền sư huynh! Có một câu ta nói có lẽ không quá thích hợp.” Nàng cũng không nhịn được nữa, “Tính cách sư huynh trầm ổn đứng đắn, khiêm tốn thủ lễ, tất nhiên là rất tốt, nhưng ta nghe nói tu tiên nhập thánh tu dũng mãnh là tốt nhất, một lòng hướng về phía trước, mà huynh lại dùng kiếm nhập đạo, lấy kiếm luyện tâm, nếu như vẫn ôn hòa như vậy, sợ rằng khó có thể đại thành!” Trường Thiên, tha thứ cho nàng đi. Lời này vốn không phải do nàng nghĩ ra, chính là nhận xét của Trường Thiên đối với Quyền Thập Phương. Nhưng nàng cảm thấy bạn Tiểu Quyền đúng là một người tốt, nên không muốn hắn bị thiệt thòi.
Quyền Thập Phương đứng khựng lại. Hắn kinh ngạc khó hiểu, bởi vì trước khi xuống núi lần này, sư tôn đã từng nói với hắn, “Thủ thành có thừa, sắc bén chưa đủ”. Lời này của Ninh Tiểu Nhàn, so với nhận xét của sư phụ còn sâu sắc hơn, còn chuẩn xác hơn. “Điều này sao có thể!” Nghĩ đến đủ loại nghi hoặc trên người nàng, chỉ cảm thấy cả người phàm nhân này như một câu đố, tâm tình không khỏi có chút lay động.