Nói thực ra, nhiệm vụ của nàng không nặng, chỉ cần phụ trách đồ ăn của hai bên chủ, khách Triều Nguyên Tông và phái Xích Tiêu thôi. Thể diện mặt mũi, công phu bên ngoài đều để cho người ta nhìn thôi. Cơm nước của đệ tử khác tất nhiên có những người khác của phòng bếp đi lo liệu. May mắn súp đã sớm được nấu xong, thời gian còn dư lại đều tự tay đi xào thôi. Vì vậy giữa lúc đó nàng còn có thể bớt chút thời gian đi tới bên ngoài hang ổ Nanh Thú xem náo nhiệt.
Lại nói, mới vừa rồi bên ngoài phòng bếp có mấy đệ tử lấp la lấp ló tới tìm người trong phòng bếp hỏi mấy câu, sau đó lại vội vã đi. Nàng chỉ làm như không nhìn thấy, trong lòng lại biết đó là người Hoắc Chính Hoa phái tới để xác minh hành tung của nàng. Chỉ cần hắn phái người đến nơi này nhất sẽ không công mà lui, hiềm nghi với nàng căn bản sẽ được tẩy sạch.
Rốt cục, xa xa phía bên ngoài truyền đến tiếng khánh nổ thanh thúy. Nàng biết đó là tín hiệu khai tiệc đồ ăn.
Ở thời đại này, đám người có thân phận đều ngồi trên chiếu, một người một án, thực hành phân ra chế độ. Thật ra thì khách quý Triều Vân Tông chỉ có sáu người, vì vậy nàng chỉ cần chuẩn bị số lượng thức ăn cho chủ và tân khách tổng cộng mười ba người thôi.
Bởi vì được Thiện trưởng lão tín nhiệm, nàng có thể chuẩn bị đồ ăn theo như ý muốn của mình. Người tu đạo bình thường chú ý thổ nạp dưỡng khí, khẩu vị cũng không cao, cho nên đồ ăn nàng chuẩn bị nhất định phải nhắm vào tinh sảo, ngon đẹp mới thắng lợi.
Các món ăn vật phẩm nhanh chóng được bưng ra ngoài. Ninh Tiểu Nhàn cởi bỏ tạp dề trên người, nhẹ nhàng thở ra một hơi, chạy ra bên ngoài phòng bếp đứng một lát. Hôm nay trời rất nóng còn phải chen chúc chiến đấu cùng mười mấy người trong phòng bếp và khói dầu cũng không phải chuyện dễ dàng. Thể lực tiêu hao đại khái có thể so với việc chạy cự li dài tám trăm mét mà nữ sinh cao trung* (học sinh cấp 3) căm thù đến tận xương tuỷ.
“Ai, thân thể tố chất của mình vẫn không có cách nào sánh bằng đám người tu tiên kia ah.” Nàng cực kì hy vọng có thể sớm một chút cải biến thể chất, mở ra đại môn thần thông.
Hai món ăn đầu được bưng lên yến tiệc không lâu, Thiện trưởng lão đầy mặt hồng quang chạy trở lại: “Tiểu Nhàn, món ăn ngươi làm được khách quý Triều Vân Tông khen không dứt miệng, nói ngay cả ở trong tông cũng chưa từng được nếm qua món ăn tinh xảo như vậy. Nét mặt chưởng môn cực kì hãnh diện, bảo ta tranh thủ mang phần thưởng cho ngươi.” Ông ấy đưa tới năm trăm lượng bạc, còn có một bình ngọc nho nhỏ.
Đại khái chưởng môn nghĩ tới nàng chỉ là một người phàm tục, cho nàng bạc mới thực tế nhất sao? “Bên trong bình có năm viên Ích Thể Đan, sau khi phục dụng có thể trừ bỏ bệnh tật ích thể, có công hiệu cường thân.”
Ừ, điều này cũng không tệ.
Nàng cười một tiếng, phản ứng khách quý vốn hợp tình hợp lý. Thời kỳ thượng cổ Thần Ma nắm quyền, con người chỉ là trứng lành tổ chim bị phá, cả ngày lo lắng đề phòng. Nhân tộc vui mừng đến bây giờ mới chỉ được mấy ngàn năm, chủ thế giới này đổi thành tiên gia môn phái. Tu sĩ nha, đồ ăn thức uống đều theo đuổi đạo trường sinh, đối với ham muốn trong lòng làm gì chú ý? Ngược lại người phàm sinh hoạt ở thế giới tầng dưới chót cần ăn cơm mỗi ngày. Nhưng thời đại này không yên ổn, giống như thôn Thiển Thủy dựa lưng vào núi Xích Tiêu, có tiên phái che chở là một trường hợp đặc biệt, không biết bao nhiêu người bình thường ao ước, lại có bao nhiêu người có thể chuyên tâm nghiên cứu trù nghệ chứ?
Đồ ăn nàng làm ra ở thế giới khác thì không có gì kỳ lạ quý hiếm nhưng ở chỗ này, đó chính là một nhà duy nhất, không hề có chi nhánh.
Mượn thủ pháp nấu món ăn khai vị mật ong đậu tây mà nói, món ăn đơn giản dễ dàng làm và vẻ đẹp mùi vị của nó không hề có liên quan tới nhau. Chỉ cần ngâm đậu tây vào nước trong qua đêm, chờ nó tự nhiên giãn nở hết rồi cho vào trong nồi, thêm nước suối, thêm xí mụi, quả sơn tra, táo đỏ, đường phèn nấu chung với nhau. Ở thời không khác, quá trình thao tác này đều dùng nồi áp suất để hoàn thành. Nhưng ở chỗ này, cần tốn chừng một canh giờ mới có thể ninh đậu tây tới mềm nhu, đợi sau khi làm lạnh lại xối mật ong và đường hoa quế lên trên, để yên gần nửa ngày là đủ.
Vì muốn làm nổi bật hương vị của món ăn này, Ninh Tiểu Nhàn đặc biệt cầu Thiện trưởng lão chế luyện hai tờ Ngưng Băng phù dán ở đáy nồi. Như vậy chất mật đậu tây lấy ra không chỉ có chua ngọt giòn xốp, khi vào miệng lập tức tan ra, còn có hiệu quả mát lạnh.
Phải biết rằng hiện tại đang là giữa mùa hè tháng bảy nha! Ánh mặt trời trong không trung đúng lúc gay gắt. Nếu nói nóng lạnh bất xâm, đó là chỉ Quyền Thập Phương tu vi tinh thâm thôi. Đám người Mai chưởng môn, bản lĩnh kém hơn hắn một chút, trong mùa hè được ăn thêm mấy viên đậu tây ướp lạnh mát này, cảm giác tinh thần sảng khoái từ cổ họng một mực chảy tới dạ dày, nhịn không rêи ɾỉ thành tiếng cũng đã rất tốt rồi.
Rồi lại nói tới món canh bào ngư cơm nắm. Ninh Tiểu Nhàn ép chặt cơm vào trong chén rồi lại đổ vào trong kim trản* (chén nhỏ màu vàng), tưới nước canh vào, đặt bào ngư lên, bên cạnh còn lấy bông cải xanh để tạo thêm màu sắc. Nhưng ở thời này, cơm vốn là món chính của nhà nông, chính là bỏ cơm vào trong súp trộn lẫn với nhau rồi ăn luôn, như vậy vừa tiết kiệm lại giảm bớt món ăn. Mai chưởng môn thấy món ăn này bưng lên, trong lòng cực kì không thích nhưng có khách quý ở bên cạnh, trên mặt hắn lại không thể hiện ra vẻ không thích, chỉ có thể ở trong lòng mắng đầu bếp Ninh Tiểu Nhàn tới máu chó xối đầu.
Nhưng chờ hắn rất không tình nguyện ăn qua một miếng, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Bào ngư phủ trên cùng thơm ngon, giòn, mềm, thuần tại một thân, rõ ràng đã hầm tới ngon miệng nhưng khi nhai bào ngư vẫn còn rất đàn hồi. Ngược lại kinh diễm nhất chính là cơm ở dưới. Cơm tẻ óng ánh sáng long lanh mặc dù từng hạt từng hạt rõ ràng, không hề dính răng, lại được tưới lên nước canh bào ngư vàng óng ánh, nhai trong miệng hương thơm thuần khiết sâu sắc, dư vị vô cùng. Hơn nữa mùi vị này vốn phải nồng đậm, vài miếng đầu hương vị đặc biệt đậm nhưng về sau lại mất mùi dầu mỡ. Nhưng nước canh Ninh Tiểu Nhàn làm chỉ có thơm ngon, không khiến hắn ngán, mời đám chủ và tân khách vội vàng ăn vài ngụm, sau khi ăn xong vẫn có cảm giác chưa thỏa mãn.
Đây là đạo lý “Mĩ thực hiếm có”, ăn ngon nhưng hết lần này tới lần khác lại không ăn đủ, mọi người đối với món ăn mới này lại càng khen ngợi gấp bội.
Bọn họ lại không biết cảm giác dinh dính là từ các loại nguyên liệu nấu ăn là do bào ngư nấu với xương heo, gà mái già. Những thứ đó có nhiều chất dính vốn là protein, mặc dù có thể làm đồ ăn, vật phẩm cung cấp thịt tươi sống để ăn nhưng cũng không tránh khỏi mang đến cảm giác chán khi ăn thịt. Mà món súp Ninh Tiểu Nhàn làm lại được điều chế tổng hợp từ đặc sản miền núi và món ăn hải sản nguyên chất được nghiền nhỏ, bào ngư cũng chỉ do nấm Bạch Linh khắc thành, tất nhiên thơm ngon mà không ngán.
Dĩ nhiên, công thần lớn nhất trong đó là Côn Bố hái từ trên biển. Núi Xích Tiêu cách biển không xa, mỗi ngày hàng hải sản có thể tiếp xúc với nhiều chủng loại phong phú. Thời điểm Ninh Tiểu Nhàn thấy đồ như vậy cũng sợ hết hồn, mọi người ở đây mò được nó từ biển lên nhưng nó lại trở thành thức ăn gia súc để nhà nông nuôi heo, quả nhiên phung phí của trời. Nàng dùng mấy đồng tiền mua một đống Côn Bố, rửa sạch sau đó phôi khô dưới ánh mặt trời.
Côn Bố tham khảo thêm tại đây: TruyenHDHiệu quả của Côn Bố là gì? Nó giống như bột ngọt mì chính mà người địa cầu rất quen thuộc. Mãi đến đầu thế kỷ 20 bột ngọt mì chính mới được nghiên cứu phát minh ra trên địa cầu, chức năng làm tăng lên mùi vị món ăn của nó thật ra chính là từ rong biển. Côn Bố với tư cách là họ hàng gần của rong biển được nấu chín thành súp thì hương vị càng thêm thơm ngon, hơn nữa Côn Bố khi phơi khô phía trên bao phủ một lớp hạt muối trong suốt, lại càng là bí mật mấu chốt làm ra mùi vị trong món súp.
Mai chưởng môn buông chén vàng nhỏ trong tay ra, quay đầu nhìn lại, thấy chỗ ngồi của khách quý khi thưởng thức thức ăn, nét mặt đều mỉm cười, có thể thấy được họ hết sức hài lòng, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút tự đắc. Cùng so sánh với quái vật lớn Triều Vân Tông, phái Xích Tiêu có thể lấy ra được đồ hơn họ không nhiều lắm, chỉ có đồ ăn tối nay có thể nói là kinh diễm.