Edit+Beta Tiểu Tuyền
Nàng cau mày nói: “Nếu thời gian cũng đã qua bảy năm, các ngươi lại đi xa như vậy, Hồng Mông đường hẳn là không tìm ra các ngươi mới đúng chứ?” Từ trước đến giờ yêu quái không quá để ý đến người phàm, mặc dù Thôi Oánh Oánh có tướng mạo đẹp, nhưng thời gian bảy năm cũng đầy đủ cho Phó môn chủ kia quên mất nàng một lần nữa kiếm niềm vui mới.
Trương sinh cười khổ nói: “Độ Trữ thành có khoảng cách xa Nam Tiêu Sơn Đô vài chục vạn dặm, chúng ta cũng vẫn cho rằng từ đây về sau có thể vượt qua cuộc sống Thái Bình. Mấy năm đầu đích xác là mọi chuyện xuôi gió xuôi nước, nhưng mấy ngày nay Oánh Oánh ra cửa, cảm giác dường như có người âm thầm theo dõi nàng. Ta còn nói với nàng phụ nữ có thai nhạy cảm đa nghi, nhưng ngày hôm trước đến tửu lâu thẩm tra đối chiếu sổ sách, rõ ràng cảm giác được có có người nhìn chằm chằm ta không tha, mà ánh mắt kia giống như hổ lang, tuyệt đối không có thiện ý. Nhưng khi ta quay đầu nhìn lại, thì không thấy người khả nghi nào.”
Hắn nhìn Ngôn tiên sinh một cái: “Sau khi trở về nhà, ta cũng không dám nói với
Oánh Oánh đến. Nhưng vừa nói với Ngôn tiên sinh thì tiên sinh liền nói chỉ sợ là tai họa năm đó muốn tới tìm ta.” Hắn và Ngôn tiên sinh quen biết nhiều năm, ít nhiều cũng biết người này có chút bản lãnh cổ quái, cho nên lời nói của ông hắn tin chắc không hoài nghi.
Ninh Tiểu Nhàn khẽ thở dài một hơi nói: “Lúc này, vừa vặn ta tự động đưa tới cửa đúng không?”
Trương sinh gật đầu như bằm tỏi, trong mắt tràn đầy mong đợi. Mấy ngày qua hắn buồn được chả mong ăn uống, lại phải cố chống tinh thần, không dám để lộ cho Thôi Oánh Oánh nhìn ra, đang suy nghĩ có phải nên để toàn gia chạy nạn hay không, Ninh Tiểu Nhàn đúng lúc này tới cửa. Nàng tu luyện tới cảnh giới hiện tại này đã sớm tinh hoa nội liễm, thoạt nhìn chẳng qua là lộ ra vẻ càng thêm yếu mềm, tiếc rằng Tiểu Báo bên cạnh mười phần đối lập, mới vừa lại nói ra giới tính bào thai trong bụng Thôi Oánh Oánh, có thể thấy được hẳn là người trong thần tiên.
Trương Sinh đối với tiên đạo không hiểu nhiều lắm, nhưng thấy Ngôn tiên sinh không lên tiếng phản đối, nói không chừng cô nương này có thể cứu một mạng cả nhà mình.
Ninh Tiểu Nhàn bĩu môi nói: “Ta biết rồi, để ta cùng Ngôn tiên sinh thương nghị chốc lát có thể không?”
Trương sinh làm sao không chịu, dặn dò nha hoàn rút lui bữa tiệc tàn, một lần nữa châm trà nóng, lúc này mới đi thối lui trước.
Nàng dứt khoát đem nha hoàn cũng đuổi ra ngoài, lúc này mới lười biếng tìm Trương ghế Thái sư ngồi xuống, hỏi Ngôn tiên sinh: “Đây chính là bẫy mà ông bày ra?”
Ngôn tiên sinh liên tục
khoát tay: “Bản thân cô nương tự chọn Độ Trữ thành, lại tự mình chọn ngỏ hẻm này đi tới, làm sao là bẫy mà ta bố trí được chứ?”
Nàng nửa tin nửa ngờ: “Vậy chuyện này tại sao lại dính đến trên đầu ta?”
Ngôn tiên sinh mặt mày nghiêm túc: “Có lẽ đây là ý trời!”
“......” Nàng dùng hết sức lực toàn thân để khắc chế mình, mới không có cầm chén trà nóng trong tay đập lên trán ông ta “Giả vờ thầy bói, ta bỏ đi liền”
“Quả nhiên là ý trời...... nếu không là ý trời, ta cần gì ở chỗ này? Cô nương lại nghe ta nói.” Ngôn tiên sinh ôn nhuận cười một tiếng, Ninh Tiểu Nhàn đã đứng lên, tức giận nói: “Dừng lại, dừng lại! Lần trước ông chạy tới nói với ta ý trời, kết quả để ta ở trong Bạch Ngọc kinh bỏ mỉnh, Trường Thiên phải mất rất nhiều công sức mới đem hồn phách của ta vá tốt. Thứ ý trời rác rưởi này người nào nghe người đó xui, ông hãy để lại cho người hữu duyên đi” Dứt lời quả thật dùng lòng bàn chân như bôi dầu chuồn đi.
Hành trình Vân Mộng Trạch làm cho nàng mệt mỏi muốn chết đi sống lại, trước mắt thật vất vả mới có được rồi
một thân thanh nhàn, nàng không muốn có sự cố xảy ra bên trong một lần nữa.
Ngôn tiên sinh trừng mắt nhìn: “Nhưng không phải cô nương đã cứu Hám Thiên Thần Quân qua sao?” Thấy vẻ mặt sợ hãy của nàng xong, tuy biết cô nương này hơn phân nửa là giả vờ thôi, cũng không khỏi khẽ cười một tiếng, “Yên tâm đi, lần này tai họa của nhà Trương sinh không có nghiêm trọng như vậy.”
Nàng liếc xéo ông ta một cái: “Ông thần thông quảng đại, sao không tự mình ra tay cứu hắn?”
Ngôn tiên sinh cười khổ nói: ” Thần thông của ta chỉ biết được tất cả những chuyện xảy ra nhưng lại bị hạn chế rất lớn. Ta đã sớm đã nói với cô nương, tộc của chúng ta đi lại thế gian, thể nghiệm và quan sát dân tình, lại chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt, nếu không phải vì báo ân, hay là được thiên đạo đặc biệt cho phép, tự tiện ra tay thì môn thần thông này cũng biến mất.”
Nàng mỉm cười nói phơi: “Không phải ông đã từng nói, thay Trương sinh chống cự hùng yêu một kích xong thì ân nghĩa đã hết, không liên quan đến nhau nữa à? Tại sao bây giờ còn muốn xen vào chết sống của hắn?”
Ngôn tiên sinh thở dài một tiếng: “Ân nghĩa sớm trả, tình cảm thì còn đây, nếu không cũng sẽ không tìm hắn để làm hàng xóm rồi. Trương sinh có tam thế vì làm thiện, cả đời này vốn nên được phúc báo, đến nơi đến chốn, vui vẻ đến già. Ta có lòng bảo vệ hắn bình an, lại không thể ra tay......”
Ông không thể ra tay, lại có thể”Nhìn” thấy nàng đúng dịp đi tới Độ Trữ thành, cho nên biết thời biết thế, đem này việc bỏ lên trên người nàng tới. Ninh Tiểu Nhàn đảo tròn mắt nói: “Ta cùng vợ chồng Trương sinh có tình cảm đồng hành, nhưng nói ân tình, ta cho hắn dịch dung đan, hắn tặng ta bản đồ Minh Nguyệt Bôi, từ lâu đã thanh toán xong, cần gì phải ôm chuyện vô vị
phiền toái này trên người hả?” Nàng nhập đạo nhiều năm, sớm biết nhân quả. Hiện tại tự dưng tự tìm phiền toái cho mình, ngày sau nói không chừng sẽ phải gánh vác hậu quả do nó gây ra.
Ngôn tiên sinh gật đầu: “Cô nương nói phải, ta cũng không nên vì tư tâm bản thân, khiến cô nương phải vất vẻ. Nếu cô nương trợ giúp Trương sinh vượt qua kiếp này, ta liền giúp cô nương giải khai bí ẩn trong lòng.”
Lúc này Ninh Tiểu Nhàn cũng không làm giá, bĩu môi nói: “Nói rõ ràng!”
Ngôn tiên sinh khẽ híp mắt: “Ninh cô nương không nhớ rõ ba năm trước đây ở rừng rậm Ba Xà, ngươi yêu cầu ta chuyện gì rồi sao?”
Ba năm trước đây, rừng rậm Ba Xà? Chuyện cũ từng màn trong đầu thật nhanh hồi tưởng, rốt cục dừng hình ảnh tại chính mình từng đã nói
một câu nói: “Ông đã biết những chuyện qua rồi, như vậy ta làm sao đến cái thế giới này, ông có biết không?”
Ninh Tiểu Nhàn từ từ trợn tròn mắt: “Ông, ông muốn nói, ông có thể nói cho ta biết, ta làm như thế nào đi tới Nam Chiêm bộ châu hả?”
Ngôn tiên sinh mỉm cười: “Ta có thể nghĩ cách để cô nương hiểu, chỉ cần cô nương giải nguy cho Trương sinh. Hơn nữa chỗ này của hắn thật ra còn có một … cơ duyên khác chờ cô nương......”
Lời còn chưa dứt, cách đó không xa đã truyền đến tiếng bước chân.
Lúc này Ngôn tiên sinh câm mồm, chỉ chốc lát sau, có một vυ" già đẩy cửa đi vào, thấy hai người còn đang nói chuyện, đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó liên tục cáo lỗi.
Lúc này Ngôn tiên sinh đứng lên nói: “Không sao, ta cùng Ninh cô nương chuyện đã nói xong.” Xoay người lại hướng Ninh Tiểu Nhàn vái chào nói, “Như vậy, nhờ cậy cô nương.” Rồi nhẹ nhàng sửa sang vạt áo trường bào, chắp tay đi ra ngoài. Ninh Tiểu Nhàn cũng biết có người ngoài ở đây, đã không phải là cơ hội nói chuyện, dù sao người này sẽ ở cách vách, vì vậy không cần ngăn cản ông ta, chỉ là thấy bóng lưng đi xa của ông thật ung dung, rất có hình dáng vung tay lên, không mang đi một đám mây rực rỡ, nàng không nhịn được hận đến hàm răng ngứa.
Nàng ghét nhất mấy kẻ bói toán.
Lúc này vυ" già hướng nàng cung kính nói: “Phu nhân nhà ta muốn ta chuyển cáo khách quý, nàng dụ dỗ tiểu thiếu gia ngủ trước, sợ rằng còn phải một lát mới có thể tới chào hỏi ngài. Phòng khách đã thu dọn xong, đang ở Tây Bắc viện, ngài muốn hiện tại ngủ, hay là đến quán Thang Trì phu nhân mở để ngâm suối nước nóng? Lúc này chỗ đó rất yên tĩnh.”
Người tu đạo kia dễ dàng mệt như vậy, Ninh Tiểu Nhàn trời sanh có tính thích sạch sẽ, cũng không ngẫm nghĩ lâu đã chọn quán Thang Trì