Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ninh Thư

Chương 1786: Thiên Hậu Thiên Hậu 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô ta đã đổi sang một thân phận mới, không còn mang cái tên Kiều Linh Nhi nữa.

Nếu Việt Ôn Luân phanh phui thông tin cô ta là Kiều Linh Nhi, khẳng định sẽ không một ai tin tưởng, trái lại còn nghĩ hắn bị điên.

Không việc gì phải chột dạ, Việt Ôn Luân nhận ra cô ta thì đã sao, cứ việc rêu rao khắp thiên hạ cô ta là Kiều Linh Nhi, vừa hay đỡ tốn chi phí quảng cáo.

Hiếm ai tin vào lời hắn nói, bởi diện mạo cô ta đã khác hẳn trước đây, thân phận cũng thay đổi hoàn toàn.

Bất kể Việt Ôn Luân có làm gì, cô ta vẫn chiếm được tiên cơ.

Kiều Linh Nhi lấy lại bình tĩnh, nhìn Việt Ôn Luân bằng ánh mắt khinh miệt.

Thậm chí còn xen lẫn một tia háo hức, Việt Ôn Luân chạy khắp nơi nói nhảm, người ta không nghĩ đầu hắn có vấn đề mới là lạ.

Khi đó cô ta chỉ cần nắm bắt cơ hội, chỉ trích Việt Ôn Luân si mê cô ta, muốn cưỡиɠ ɧϊếp cô ta, ngược lại vì cô ta không đồng ý mới tung tin nói cô ta là Kiều Linh Nhi.

Tận dụng cơn gió đông để thu hút view, kéo nhiệt độ tăng lên.

Kiều Linh Nhi không hề lo lắng, cũng không sợ Việt Ôn Luân trả đũa, hiện tại danh tiếng của hắn đen như than, dựa vào đâu để uy hϊếp cô ta?

“Anh báo cảnh sát đi, để họ điều tra cho ra nhẽ, nói không chừng ngày mai lại xuất hiện trên mặt báo ‘Ảnh đế bệnh hoạn quấy rối tài nữ’ đó, haha.” Kiều Linh Nhi buông lời khıêυ khí©h, thậm chí còn chờ mong Việt Ôn Luân thực sự làm vậy, bởi lẽ cô ta vẫn chưa có tiếng tăm gì, vẫn cần nhờ cơn gió đông từ người này.

Ngoài tác dụng làm bàn đạp cho cô ta, Việt Ôn Luân cùng lắm chỉ là một tên đàn ông sa cơ bất tài, muốn động vào cô ta đâu có dễ?

Việt Ôn Luân trợn mắt há hốc mồm nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc của Kiều Linh Nhi, trên đời sao lại có nữ nhân mặt dày vô sỉ đến mức độ này?

Cô ta không vì bị bắt chẹt mà sợ hãi, ngược lại còn muốn mượn gió đông từ hắn.

Nhìn vẻ mặt kia xem, kênh kênh kiệu kiệu, không để ai vào mắt.

Trước kia hắn có mắt như mù, mới nghĩ nữ nhân này đơn thuần thiện lương.

Thế nhưng điều khiến Việt Ôn Luân cảm thấy lấn cấn nhất chính là, Kiều Linh Nhi làm thế nào để có bộ dạng đó?

Nhìn dáng vẻ tự tin nắm chắc phần thắng của cô ta, chắc hẳn thân phận này không phải là giả, nhưng bằng cách nào?

Nếu cô ta có tiềm lực trong tay, hoặc là sau lưng được hậu thuẫn, thì sao phải ngủ cùng hắn để kiếm 1000 vạn? Người có hậu thuẫn sẽ không vì tiền mà bán thân cho hắn.

Điều kiện trong nhà Kiều Linh Nhi cũng không được khá giả, vậy cô ta thoát thai hoán cốt bằng cách nào?

Việt Ôn Luân trăm mối không thể lí giải, cảm giác thân thế của Kiều Linh Nhi vô cùng huyền bí, hắn phải về điều tra lại lần nữa.

Việt Ôn Luân tin chắc Kiều Linh Nhi đang che giấu một bí mật khổng lồ nào đó, nói không chừng hắn có thể tìm ra chân tướng, giao nộp cảnh sát, tẩy trắng trước truyền thông.

Đời này không phải mỗi mình Kiều Linh Nhi có não, Việt Ôn Luân nếm đủ thiệt thòi, đương nhiên đầu óc phải khôn ra.

“Một ngày nào đó tôi sẽ khiến cô phải quỳ xuống cầu xin sự tha thứ, giờ chưa phải lúc, cô tự giải quyết cho tốt.” Việt Ôn Luân nói xong câu này liền quay đầu bỏ đi.

Dây dưa cùng Kiều Linh Nhi chỉ tổ tốn thời gian, hắn muốn xác thực lại thẻ căn cước, vạch trần bí mật mà Kiều Linh Nhi che đậy, khiến cô ta sống không bằng chết.

Khi nhìn thấy Kiều Linh Nhi, trong lòng hắn lửa giận phừng phừng, đối với chuyện cô ta gây ra, Kiều Linh Nhi không có một chút áy náy nào, thậm chí còn buông lời khıêυ khí©h, lăng mạ hắn.

Trước đó hắn còn tưởng tượng ra dáng vẻ Kiều Linh Nhi sợ sệt khi nhìn thấy hắn, nhưng không, ngược lại còn bị người phụ nữ này chọc tức hộc máu, đáng hận hơn là hắn không có biện pháp gì đáp trả.

Việt Ôn Luân thất bại thảm hại!

“Mời anh về suy xét lại cho kĩ, mà tôi cũng không phải là Kiều Linh Nhi, đầu óc anh có vấn đề thì nên đi khám bệnh.” Kiều Linh Nhi ngồi vắt chéo chân trên ghế, đủng đỉnh nói.

Việt Ôn Luân kiềm chế sự tức giận, lấy lại phong độ mà nói: “Được, mời cô rửa mắt nhìn kĩ.”

“Tôi chờ.” Kiều Linh Nhi ung dung nói, trên người toát ra khí chất trang nhã như đóa mẫu đơn quý phái “Còn nữa, gọi tôi là Lý Khả Lam.”

Việt Ôn Luân hừ lạnh, quay người bỏ đi, sau đó xác minh thông tin trên thẻ căn cước.

Kết quả thân phận xác thực là thật, diện mạo trên thẻ căn cước cũng là thật.

Tựa hồ việc này chẳng dính dáng chút nào với Kiều Linh Nhi, tựa hồ hắn gọi nhầm số điện thoại, mới gây ra hiểu lầm.

Nhưng hắn tin chắc cô ta chính là Kiều Linh Nhi, nhưng cô ta làm cách nào?

Đối với sự việc mơ hồ chưa nắm chắc, Việt Ôn Luân sẽ không khua chiêng gióng trống nói ra.

Hơn nữa sẽ không có ai tin tưởng hắn.

Việt Ôn Luân gọi điện thoại cho Ninh Thư, bảo Ninh Thư phải cẩn thận một người tên Lý Khả Lam.

Ninh Thư khá kinh ngạc, nhanh như vậy Việt Ôn Luân đã tìm thấy Kiều Linh Nhi.

Nhưng hắn gọi cho cô làm gì, cô còn đang bận bù đầu bù cổ tuyên truyền phim, vội vã kiếm lời.

Không cần thiết phải động đến Kiều Linh Nhi, sớm thôi, cô ta sẽ tự mình lòi đuôi cáo.

Cô đã bán không ít bản quyền ca khúc kinh điển cho ngôi sao Thiên Vương, nếu tiếp tục vướng vào scandal đạo văn, chắc chắn Kiều Linh Nhi không chống đỡ nổi.

Không chỉ bán riêng cho Thiên Vương, cô còn sang tay cho những người nổi tiếng khác. Những thứ này nên bán cho chuyên gia là tốt nhất.

Hơn nữa nếu xảy ra tranh chấp, người ta sẽ tin tưởng những người có chuyên môn hơn.

“Cô hãy cẩn thận, người phụ nữ đó mặt dày vô sỉ không cách nào tưởng tượng được.” Giọng Việt Ôn Luân truyền ra từ điện thoại.

Ninh Thư để di động qua một bên, mở laptop hóng tin tức bát quái, không chú tâm nghe Việt Ôn Luân lải nhải. Ninh Thư nghĩ hắn gọi cho cô chỉ để kiếm thêm đồng minh, gặp vấn đề mới tìm sự an ủi từ bạn gái cũ.

Có lẽ muốn gương vỡ lại lành?

Ninh Thư chẳng thèm để ý đến hắn, một phần cũng vì Việt Ôn Luân trong cốt truyện không quan tâm đến người ủy thác, chỉ hấp tấp chạy theo Kiều Linh Nhi, làm chân chó nghe cô ta sai bảo.

Vì một số vấn đề mà hai người họ mới trở mặt thành thù.

Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, nào ai đứng nguyên một chỗ chờ mi quay đầu? Muốn người ta hóa thành bộ xương khô hả?

Tại sao Việt Ôn Luân đinh ninh bạn gái cũ vẫn còn lưu luyến hắn? Đúng là dát tấn vàng lên mặt.

“Ờ, chẳng liên quan đến tôi, về sau đừng gọi cho tôi nữa.” Nói xong lập tức cúp điện thoại, trực tiếp cho Việt Ôn Luân vào danh sách đen.
« Chương TrướcChương Tiếp »