Chương 7
“Thần biết tội.” Tư Đồ Bích phịch một tiếng quỳ xuống đất, chỉ nói ba chữ như vậy, sau đó hoàn toàn không mở miệng nói thêm gì nữa.
“Tư Đồ Bích, trẫm đã trách ngươi cái gì? Ngươi biết là biết tội gì?.” Quân Thụy có chút phát hỏa, híp mắt nhìn người đang quỳ gối dưới chân mình, không kiên nhẫn phất phất bàn tay, Trương Đình Hải là một người vô cùng hiểu được nhìn mặt đoán ý, lập tức ngầm hiểu ý tứ mà dẫn theo nô tài hầu hạ trong điện lặng lẽ lui xuống, cuối cùng còn không quên đóng lại cửa điện. Nghe được âm thanh đóng cửa thân hình Tư Đồ Bích liền trở nên cứng đờ giống như tiểu thú cảm giác được nguy hiểm.
“Quan phục của ngươi đã may xong, Trẫm đã ra lệnh bọn họ mang mấy thứ đó đến đây, hôm nay chiêu ngươi vào cung cũng bởi trẫm muốn là người đầu tiên nhìn thấy bộ dáng mặc quan phục của ngươi.” Quân Thụy cười cười lấy từ bên cạnh đưa ra một bộ quan phục màu sắc đỏ tươi ném đến trước mặt Tư Đồ Bích, “Ngươi ngây ngốc chín năm ở Thái tử phủ vẫn chưa có được một cái công danh, Trẫm vậy mà lại trở thành người đầu tiên nhìn thấy ngươi mặc quan phục.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Thanh âm của Tư Đồ Bích đã có chút cứng ngắc . Quân Thụy càng ngày càng không kiên nhẫn, lạnh giọng ra lệnh: “Đem quần áo cởi ra, thay quan phục cho Trẫm xem một chút.”
Tư Đồ Bích quỳ trên mặt đất không nói chuyện, sau một lúc lâu mới không nhanh không chậm giải khai vạt áo. Lý y1 bên trong của y là một kiện thuần bạch sắc, từ góc độ của Quân Thụy nhìn xuống càng thấy người trước mặt mình thật sự đơn bạc khiến người cảm thương, đặc biệt vòng eo tinh tế kia càng dụ nhân siết lấy.
Quân Thụy nhìn thấy y ngẩn ngơ nhìn bộ quan phục vừa được nhặt lên một lát, sau đó mới cẩn thận mặc lên. Toàn bộ quá trình hoàn toàn không có một chút bối rối hay thẹn thùng nào, giống như y không phải đang thay y phục trước mắt người khác mà là đang làm một chuyện phi thường quang minh chính đại.
Màu sắc đỏ tươi càng khiến thân hình người đối diện thêm vẻ gầy gò, bất quá vạt áo dài chấm đất cùng tay áo rộng thùng thình thoáng có thể bù lại một chút khuyết điểm này. Hai bàn tay lộ ra bên ngoài của y, từng ngón thon dài mảnh khảnh giống như bạch ngọc, ước chừng là do thường ngày khí huyết không đủ, nếu không phải ở đầu ngón tay còn một điểm ửng hồng nhàn nhạt thì chỉ sợ bàn tay hoàn mỹ thế này cũng chỉ có thể dùng từ tái nhợt để hình dung.
Cái cổ của y cũng là mảnh khảnh trắng nõn hầu kết không rất rõ ràng, vùng cổ áo của quan phục còn ẩn ẩn lộ ra một chút da thịt làm cho người ta bất tri bất giác mà tưởng tượng đến hình dáng xương quai xạnh tinh xảo, rồi tiểu quả phấn hồng trên ngực, vùng bụng bằng phẳng trắng nõn, thậm chí nghĩ đến phần đùi thon dài lại mềm dẻo của y. Làn da mặt trong đùi vô cùng mềm nhẵn lại rất có tính đàn hồi, chỉ cần hơi dùng sức nắm mạnh một chút không lâu sẽ tạo thành vết bầm. Trên thân thể tuyệt mỹ đó khắp nơi đều giăng đầy dấu tích *** mỹ, thật là một hình ảnh khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. . . . . .
Người này tất cả hết thảy đều rất vừa vặn, Quân Thụy thật sự cảm thấy Tư Đồ Bích vô cùng thích hợp trở thành cấm luyến của Hoàng đế, giống như kim ốc tang kiều khóa chặt giai nhân không cho bất luận kẻ nào nhìn đến, chỉ để một mình hắn độc chiếm, chà đạp. Bất quá giá trị lợi dụng trên người y thật sự quá lớn, không thì cứ đem cấm luyến của mình đặt giữa văn võ quần thần đi, nhìn y đứng trên kim loan điện cùng bách quan cúi người triều bái, loại cảm giác đó cũng không sai.
Tư Đồ Bích tựa hồ cảm giác được điều gì đó, hơi ngẩng đầu lên tính toán dò xét một chút biểu tình của Hoàng đế, chỉ không ngờ trước mắt hoa lên một chút đã thấy Hoàng đế một thân y phục minh hoàng2 lắc người đến trước mặt mình. Tư Đồ Bích giật mình hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau vài bước, thắt lưng chạm vào một cái bàn phía sau.
“Hoàng thượng. . . . . .” Thanh âm của Tư Đồ Bích đích thanh âm có chút trầm thấp, nghe vào tai tựa hồ có chút khàn khàn, còn có điểm bất đắc dĩ. Bất quá ở trong tai Quân Thụy nghe được bất quá chỉ là vừa lúc nhiều thêm một loại hấp dẫn mà thôi.
“Một chén đậu hủ gạch của vừa rồi, xa không bằng mỹ vị đến từ ái khanh.” Quân Thụy biểu tình ngả ngớn nâng cằm của Tư Đồ Bích lên khiến y đối diện với chính mình. Làn da của đối phương thật sự vô cùng tốt, ngũ quan trên mặt dù có xét nét đến thế nào cũng đều giống như một bức tranh được người tô vẽ tỉ mỉ tinh xảo. Nếu muốn nói còn có gì đó không tốt, thì chắc hẳn đó chính là sắc mặt vẫn luôn tái nhợt của y, thoạt nhìn có chút gầy yếu.
Quân Thụy cúi đầu cắn bờ môi của y, khí thế mãnh liệt công thành đoạt đất chiếm trọn khoang miệng, tuy rằng đối phương không hề đáp lại nhưng cũng đủ khiến hắn say mê không biết mệt, thậm chí còn cuốn lấy đầu lưỡi thụ động kia nhẹ nhàng cắи ʍút̼, sau đó hưởng thụ thanh âm đau đớn của người kia. Quân Thụy trước giờ cũng không phải loại người thô bạo thị huyết, thế nhưng Tư Đồ Bích luôn có thể kích động sự cuồng loạn từ sâu trong nội tâm của y. Chuyện này cũng có thể là bởi vì từ nhiều năm nay hắn luôn phải sống trong đấu đá cùng nghi kỵ, chẳng những phải cố gắng bảo trụ tính mạng của chính mình cùng đệ đệ, còn phải trăm phương nghìn kế tranh đoạt quyền lợi địa vị, bằng không giữa chốn Hoàng thất tàn nhẫn như đàn thú hoang này, những Hoàng tử yếu nhược sẽ luôn trở thành đối tượng đào thải đầu tiên, sẽ bị xâu xé đến ngay cả xương cốt đều không còn. Cho nên đơi với những người kiêu căng kiều quý như Tư Đồ Bích, luôn dựa vào phúc ấm tổ tiên trở thành hoàn khố3 đệ tử hắn luôn luôn vô cùng chán ghét, thậm chí còn hận không thể đem hết bọn người đó dẫm nát ở dưới chân.
Quân Thụy hung hăng giải khai quần áo trên người Tư Đồ Bích, đem quan phục đỏ rực tiên diễm đẩy ra mắc hờ lên cánh tay gầy gò lộ ra lý y trắng muốt. Không cần tốn nhiều sức, hắn dễ dàng cởi bỏ một tầng y phục sau cùng kia lộ ra từng phần da thịt tuyết trắng bên trong. Trên da thịt mềm mại nõn nà kia, khắp nơi đều là vết bầm cũng dấu hôn mà hắn đã để lại lần trước, nhìn thấy hình ảnh đó, Quân Thụy cảm nhận được mỗ địa phương dưới thân mãnh liệt nóng lên.
“Hoàng thượng. . . . . . Hiện tại là ban ngày. . . . . .” Tư Đồ Bích từ từ nhắm hai mắt, mang theo chút vị đạo cam chịu, lông mi thật dài hơi run rẩy bộ dạng vô cùng yếu ớt, ***g ngực của y không ngừng dồn dập phập phồng lại có chút cảm giác tuyệt vọng. Người này, thực mâu thuẫn, thực thần bí, làm cho Quân Thụy vô cùng thèm khát.
“Ban ngày thì như thế nào?” Thiên tử trêu đùa, tiện tay nâng chén rượu trên bàn lên mạnh mẽ uống một ngụm, chất lỏng tinh khiết thơm mát mà vô cùng kí©h thí©ɧ chậm rãi chảy qua yết hầu trôi xuống dưới bụng khiến hắn cảm nhận được sự thoải mái không thể nói nên lời. Quân Thụy mạnh mẽ quơ tay đẩy hết những thứ chén bát trên bàn xuống đất, lại nâng thắt lưng Tư Đồ Bích lên áp đảo lên bàn, ngón tay chậm rãi lướt qua trước ngực có chút ác ý mạnh tay nắn bóp.
“A! Hoàng thượng. . . . . . Xin đừng ở đây. . . . . . Không cần tại ban ngày. . . . . .” Tư Đồ Bích kêu thảm thiết. Thanh âm gần như sắp phải tan vỡ.
“Ở nơi nào, còn phải chờ ngươi quyết định sao?” Quân Thụy cười nói.
“Hoàng thượng. . . . . . Thần. . . . . . Thân thể thần không khoẻ, nếu là Hoàng thượng có ý như thế, thần. . . . . .” Tư Đồ Bích run rẩy, y cảm thấy bàn tay của thiên tử đã muốn chạy đến giữa hai chân liền chỉ có thể vội vàng biện bạch. Cảm giác bị xé rách lần trước vô cùng thống khổ, thậm chí làm cho y bắt đầu hối hận, vì cái gì ngày xưa không yên ổn ở lại trong nhà, dù sao có phải đối diện với gương mặt khiến người chán ghét của Tư Đồ Giác cũng tốt hơn ở đây, giữa thanh thiên bạch nhật bị người áp đảo trên bàn cơm *** loạn.
“Thân thể không khoẻ?” Thanh âm Quân Thụy có chút kinh ngạc, nhưng lại càng nhiều hơn cảm giác châm chọc, “Ngươi bị bệnh thật sự rất đúng lúc. Lúc trước khi ngươi ở bên cạnh Thái tử, mỗi lần không muốn gặp ai đó hay là không muốn tham dự vào một việc gì đều sẽ dùng lý do bị ốm, thật đúng là cơ thể yếu đuối đến diệu mà. Chẳng qua, hiện tại đã không còn tùy vào ngươi quyết định nữa rồi? Những điều này ngươi muốn Trẫm phải lặp lại thêm mấy lần nữa chứ? Ngươi tốt nhất đem thái độ kiêu căng của mình thu hồi hết lại, có lẽ như vậy sẽ khiến ngươi không phải đau đớn như thế.”
“Ngô. . . . . .” Tư Đồ Bích rên lên một tiếng, Hoàng đế đã cởi xong quần của y, đồng thời cũng đã đẩy cao hai chân y lên mặt bàn, địa phương khó thể mở miệng ở phía sau tựa hồ đã bị nhét vào cái gì đó, mà thứ đó cũng dang nhẹ nhàng chậm chạp trừu cắm.
“Hoàng thượng. . . . . . Thần xin hỏi người một việc.” Tư Đồ Bích mở to mắt chăm chú nhìn xà ngang trên đỉnh đầu, y định dùng sự suy tư để tránh đi thực tế đang phải dằn vặt chịu đựng tội nghiệt.
“Chuyện gì?” Hoàng đế lấy ra một cái thìa cán dài từ trong chung ngân nhĩ hạt sen gần đó, dùng phần thon dài kia cùng với nước canh men theo sự mở rộng đưa vào bên trong cơ thể Tư Đồ Bích. Hắn chính là đang muốn tàn phá người này, trong mắt hắn, dạng đệ tử quý tộc như Tư Đồ Bích cũng giống với đám hoàng đệ hoàng muội kia, đầu óc kiêu căng chỉ ham hưởng lạc, ngu muội muốn chết lại cứ khăng khăng muốn tranh sủng trước mặt phụ hoàng. Thật sự khiến người ta muốn tàn phá, đập vỡ, muốn chà đạp.
“Vì cái gì. . . . . . Ngoại trừ lý do thần là con cháu Tư Đồ gia, chẳng lẽ không còn nguyên nhân gì khác sao?” Tư Đồ Bích cắn chặt răng tự hỏi. Hoàng đế cũng không phải là người trời sinh tàn nhẫn hiếu chiến, nhiều năm trước y đã từng nhìn thấy mỗi khi hắn thống lĩnh quân đội chiến thắng trở về, trên môi luôn là một nụ cười ôn nhu lại tịch mịch. Tứ Hoàng Tử Quân Thụy, Duệ Vương gia Quân Thụy, cho tới bây giờ cũng chưa từng là cái tên đại biểu cho loại người tâm tình âm trầm bất định, hẳn là đã có việc sai lầm gì đó.
“Tư Đồ Bích, ngươi muốn biết nguyên nhân sao?” Hoàng đế rút cán thìa ra, trên đó còn vươn theo một tia máu tinh tế, tia máu đó thuận theo phần đùi tuyết trắng của y nhỏ xuống khăn trải bàn. Hoàng đế y quan chỉnh tề chỉnh, lấy ra bảo bối của mình hung hăng tiến thẳng vào, mãnh liệt va chạm.
“Ta kể một chuyện xưa cho ngươi nghe.” Trong tai Hoàng đế tràn đầy thanh âm thảm thiết của Tư Đồ Bích, nhưng tiếng kêu thảm thiết này lại làm cho hắn rất hưng phấn. Hắn bắt lấy cánh tay đang phí công chống cự của Tư Đồ Bích phí, hung tợn va chạm thêm vài lần rồi mới từ từ nói, “Trước kia có một nữ nhân, nàng đang hoài thai đứa nhỏ của trượng phu, nàng rất hy vọng tiểu bảo bảo trong bụng có thể thuận lợi chào đời, thông minh khỏe mạnh, bình an trưởng thành, cũng la có thể khiến cho đại nhi tử của mình có thêm một người bầu bạn. Kỳ thật nàng cũng không có dã tâm, thậm chí còn có hơn đơn thuần ngốc nghếch, bất quá đại phòng thái thái4 lại không cho rằng như thế. Đại phòng thái thái mới chỉ có một hài tử mà nữ nhân này đã sinh một đứa, lại hoài thai một đứa, bào thai kia nói không chừng còn là một đứa con trai, cho nên đại phòng thái thái rất sợ nữ nhân kia sẽ có một ngày đoạt lấy vị trí của nàng. Cho nên nàng hạ dược nữ nhân kia, khiến hài tử nữ nhân kia sinh hạ trí lực có chỗ thiếu hụt, sau đó lại còn hại chết nữ nhân. Tư Đồ Bích, ngươi có biết đại phòng thái thái đó là ai? Nữ nhân kia là ai? Còn đứa nhỏ trời sinh trí lực có chỗ thiếu hụt kia lại là ai?”
“A. . . . . .” Tư Đồ Bích đột nhiên giống như bị tâm thần mà la hét rầm lên. Rất nhiều rất nhiều việc ẩn sâu trong lòng chuyện trước kéo chuyện sau không ngừng cuồn cuộn thoát ra, khiến cho mắt y cũng trở nên ướt đẫm. Cảnh ngộ mẫu thân của y phải chịu rât giống phiên bản chuyện xưa Hoàng đế vừa kể, chẳng qua hắn không trùng hợp trở thành trí lực có chỗ thiếu hụt, ngược lại thong tuệ dị thường. Chẳng qua y so với cái người cam chịu nhìn thân nhân của mình bị kẻ khác hại chết kia lợi hại hơn một ít, dù sao bây giờ y vẫn có đủ năng lực bảo hộ mẫu thân. Nhưng là. . . . . . Ai lại biết hắn còn có thể chốn đỡ bao lâu?
“Tư Đồ Bích, đó chính là cô cô của ngươi. Nhân nghĩa hiền lương thục đức đoan trang hào phóng, là Chân hậu mẫu nghi thiên hạ. Không nghĩ tới đi? Bất quá Chân sau đối với ngươi, còn có đối với con trai nàng Quân Thái đúng thật là rất ôn nhu.”
“Bệ. . . . . . Bệ hạ. . . . . . Nếu như người thật sự muốn gϊếŧ ta, liền. . . . . . liền thoải mái xuống tay đi. . . . .” Tư Đồ Bích đứt quãng nói. Giữa lúc kiệt sức y lại mông lung suy nghĩ, vì cái gì lúc mình sinh ra không phải là một ngốc tử? Hoặc là dứt khoát không cần sinh ra? Nếu thật là như vậy có lẽ mẫu thân đã sớm bị đám người đó bức tử, cũng không cần phải chịu đựng thống khổ đến tận bây giờ. Quả thật cứ như vậy là xong hết mọi chuyện.
“Chuyện này không phải do ngươi quyết định.” Thiên tử nở nụ cười tàn khốc, không hề chuyển mắt nhìn chằm chằm gương mặt thần trí mê ly của Tư Đồ Bích. Hắn tát một bạt tay lên gương mặt kia, làn da trắng bệch rất nhanh trở nên đỏ ửng, chẳng qua thần trí của Tư Đồ Bích cũng không thanh tỉnh lại được bao lâu, qua một lúc lại rất nhanh trở nên ngơ ngẩn.
“Đầu tiên là Quân Thái, sau đó là ngươi, Tư Đồ Bích. Chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian. . . . . .” Trong đầu Quân Thụy trong đầu chỉ còn lại tình tự cuông bạo, khiến cho tốc độ đưa đẩy của y càng nhanh hơn, va chạm càng trở nên mạnh mẽ hơn phát ra âm thanh thật lứn.
Thần trí của Tư Đồ Bích bị cảm giác đau đớn sâu sắc kéo tỉnh lại, y nhanh chóng cắn mạnh lên môi cố gắng bảo trì sự thanh tỉnh, đột nhiên y cười rộ lên nói: “Hoàng thượng, thiên tử của ta, ngươi cũng chỉ có chút điểm bổn sự đó sao? Thiên hạ của ngươi là giành được như vậy? Mặc kệ là nam hay nữ chỉ cần đến gần là ngươi sẽ giống như ngựa giống bổ nhào lên, hay là thân tín bên cạnh ngươi toàn bộ là dựa vào chuyện đó mà tìm được? Nếu muốn gϊếŧ chết ta, con mẹ nó ngươi có bản lãnh thì cứ thao chết lão tử ngay trên đại điện này đi!”
—————————–
1/ Lý y: lớp áσ ɭóŧ màu trắng hay thấy trong phim cổ trang.
2/ Minh hoàng: màu vàng sáng. Thường thì quần áo của Hoàng đế sẽ là màu vàng sáng, quần áo của thái tử và các thân vương là màu ám hoàng (vàng sậm).
3/ Hoàn khố đệ tử: cụm từ này chắc quá quen thuộc rồi nhưng mình cũng sẽ giải thích lại một chút. Ý chỉ những kẻ con cái nhà giàu quen thói ăn không ngồi rồi, không có bản lĩnh.
4/ Đại phòng thái thái: Một cách gọi người vợ cả.
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)3 phản hồi