- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nịnh Thần Lăng Tiêu
- Quyển 2 - Chương 62
Nịnh Thần Lăng Tiêu
Quyển 2 - Chương 62
Bất tri bất giác lại qua hai ngày, Chúc Dư phái mật thám đến mật báo cho Lăng Tiêu, chỉ mười ngày nữa đại quân Hung Nô sẽ rút quân.
Lăng Tiêu suy nghĩ một chút liền mệnh mật thám trở lại nói cho Chúc Dư, hắn cần phải đến quân doanh một chuyến nói chuyện, mật thám vừa đi lại mất nửa ngày, trở về phúc đáp nói: “Đại Thiền Vu đã nói, tiểu Hầu gia nếu có chuyện gì liền để nô tài phúc đáp, hắn không cho chủ nhân trở về.
Lăng Tiêu tức giận nở nụ cười: “Nói hắn không cho chủ nhân ngươi trở về là sao? Vậy chủ nhân ngươi nói sao? Hắn bị Đại Thiền Vu bắt trói hay sao?”
Mật thám do dự, khổ sở nói: “Chủ nhân nói sau này xem tiểu Hầu gia như chủ nhân, nô tài không dám giấu, bây giờ Đại Thiền vui thật sự đem chủ nhân trói trong trướng bồng, mỗi ngày chủ nhân không cầu xin nửa canh giờ, nói nhẹ nhàng nửa ngày đều nhịn không được lại lộ vè tức giận. Chỉ là có đi đâu một chút, Đại Thiền vu cũng tự mình đi theo.”
Lăng Tiêu đáy mắt tối sầm lại, trước kia hắn đã hoài nghi quan hệ của Chúc Dư cùng Thiền Vu Hung Nô, không nghĩ quả là như vậy... Lăng Tiêu cười khẽ: “Ta đoán được, nếu không sao Đại Thiền Vu có thể nghe theo lời hắn, Đại Thiền Vu hạn chế hoạt động của hắn lại không hạn chế hắn truyền tin cùng ngoại địch?” Lăng Tiêu trong lòng buồn cười, đầu óc Thiền Vu Hung Nô đến cùng là như thế nào nha? Chúc Dư ở nơi đó của hắn, hắn lại có thể khoan dung Chúc Dư mỗi ngày cùng mình truyền tin qua lại.
“Tiểu Hầu gia có chỗ không biết, bây giờ chủ nhân đã cùng Đại Thiền Vu nói xong rồi, đem con sâu làm rầu nồi canh [1]trong nội bộ Hung Nô gϊếŧ chết mới là việc cấp bách.” Mật thám kia hạ thấp âm thanh, “Chủ nhân muốn ám sát Hung Nô Sài Đan Vương, người này là Thân Vương có uy vọng nhất ở Hung Nô, chiếm thảo nguyên cùng nguồn nước tốt nhất, còn là ức hϊếp những bộ tộc ở gần đó, lần này tập kết đại quân cũng là chủ ý của hắn, không ít người đều nhìn ra hắn có ý phản, nhưng Đại Thiền Vu có chút, cái kia kia nha.”
[1]
Hại quần chi sát:
害群之 马
<> con sâu làm rầu nồi canh
Lăng Tiêu quét mắt nhìn mật thám kia một chút, trong nháy mắt rõ ràng “Cái kia kia” là cái gì, cười khẽ: “Ngươi nói tiếp đi.”
Mật thám nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Đại Thiền Vu có chút cái kia kia, nhưng chủ nhân lại nhìn thấu, trù tính kế hoạch ám sát Sài Đan Vương, đến lúc đó Đại Thiền Vu sẽ nói Sài Đan Vương cố ý tấn công Đại Chử quốc mạo phạm ý nguyện của Thiên Thần, sau đó âm thầm xử trí Sài Đan Vương, đại quân Hung Nô cũng có thể danh chính ngôn thuận lui binh.”
“Gọi chủ nhân ngươi đến chính là vì thương nghị việc này.” Lăng Tiêu cùng Chúc Dư đêm đó nói chuyện một đêm, Lăng Tiêu chắc chắn tám phần mười Chúc Dư có thể xoay chuyển cuộc chiến lần này, nhưng hắn muốn không chỉ là như vậy, hắn thậm chí muốn xảy ra giao chiến mới tốt, hắn muốn nhân cơ hội lần này tạo thanh thế cho Chử Dịch Phong, cho Chử Dịch Phong lập quân công và uy vọng, nhưng tính theo sự tình này, Hung Nô nội loạn tự mình giải quyết, Chử Dịch Phong cái gì cũng không có được.
Lăng Tiêu nhìn mật thám kia, đem nghi ngờ nói với hắn, mật thám kia nhìn Lăng Tiêu một chút trong lòng thất kinh, tiểu Hầu gia ham muốn thật lớn, chỉ lui binh cũng không được, còn muốn vì Anh Vương điện hạ lập chút uy vọng, phải nói vị này chính là không thấy thỏ không thả chim ưng đây.
Mật thám suy nghĩ lại, thấp giọng nói: “Muốn cho chủ nhân đến đây sợ là không được, lần trước chủ nhân vốn cùng Đại Thiền Vu nói không rời đi, nhưng cuối cùng lừa không ít đồ vật của Đại Thiền Vu theo gót đoàn người của tiểu Hầu gia về Hoàng thành, tuy rằng Đại Thiền Vu có chút... cái kia kia, nhưng lần trở lại này hắn liền cắn chặt không buông, chủ nhân nói hắn bây giờ căn bản không tin tưởng y, phải đem y để dưới mắt không cho y rời đi, cái này... thực sự không dễ xử lí, nếu không hay là tiểu Hầu gia hạ mình đi một chuyến?”
Điều này Lăng Tiêu đương nhiên đã sớm nghĩ tới, hắn ngược lại không sợ, nhưng ở thời kỳ đặc thù này lại vụиɠ ŧяộʍ vượt qua quốc giới đi gặp Hung Nô Đại Thiền Vu, hơi sơ suất không đề phòng một chút thì sẽ mang tội thông địch phản quốc, người của Tuệ V ương đang gắt gao nhìn chằm chằm muốn tìm sai lầm của Chử Dịch Phong và hắn, tội này quá lớn, Lăng Tiêu gánh không nổi.
Mật thám kia xem ra cũng nghĩ đến chuyện Lăng Tiêu đang lo lắng, thấp giọng nói: “Tiểu Hầu gia không cần lo lắng, đến lúc đó các nô tài nhất định có thể đem tiểu Hầu gia bảo vệ khỏe mạnh trở về, nhất định một người cũng không biết.”
Lăng Tiêu cười khẽ: “Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, có một phần rủi ro thì ta sẽ không mạo hiểm, yên tâm đi, ta sẽ đi, nhưng không phải vụиɠ ŧяộʍ trốn đi.”
“Tiểu Hầu gia là nghĩ...” Mật thám cũng choáng váng, chuyện như vậy không vụиɠ ŧяộʍ thì làm sao đây?
Lăng Tiêu đứng lên nói: “Đi nói cho chủ nhân ngươi, người của ta ngày mai sẽ toàn bộ phái đến nơi của hắn tùy ý hắn sai phái, ám sát Sài Đan Vương không phải là việc nhỏ, nói hắn vạn sự phải cẩn thận. Sau khi xong mọi chuyện, Anh Vương điện hạ cùng Lăng tướng quân sẽ quang minh chính đại cùng Đại Thiền Vu hoà đàm một lần, đến lúc đó có chuyện gì chúng ta sẽ nói cho rõ.”
Mật thám thay Chúc Dư cảm tạ Lăng Tiêu, trong lòng hắn chỉ nghĩ thôi cũng hiểu rõ Lăng Tiêu muốn làm cái gì, chuyện gì cũng thế, mỗi lần Lăng Tiêu làm thì sẽ quang minh chính đại làm, không cho người khác có một chút cơ hội nào để bán tán hay nghi vấn.
Mật thám cáo từ rời đi.
Lăng Tiêu lại truyền Tần Long tới giao phó, cuối cùng dặn dò: “Ngươi không cần đi, chỉ cần để lại người trong Hoàng thành truyền tin là được, những người còn lại đều đến chỗ Chúc Dư chờ hắn sai phái, chuyện này tuy nói là chuyện nội bộ của Hung Nô nhưng lại có liên hệ rất lớn với chúng ta, nhớ cẩn thận một chút, đi đi, đừng để cho Vương gia biết.”
“Vâng.”
“Không cho ta biết cái gì?” Chử Dịch Phong ló đầu đi vào, y vừa tiến vào liền nghe thấy câu này, cười cười đi tới, “Các ngươi gạt ta cái gì đây?”
Tần Long trong lòng cả kinh, không khỏi lên tiếng quát mắng thủ hạ ngoài lều: “Vương gia đi vào cũng không biết thông báo một tiếng, chết hết rồi hay sao? Một chút lễ nghi cũng không có!”
Lăng Tiêu giật mình, nếu là Chử Dịch Phong thật sự nghe được chuyện ngay từ đầu theo tính tình của y không thể làm bộ như không nghe thấy mà gạt mình, khả năng duy nhất chính là y thực sự chỉ nghe thấy câu cuối, vậy thì giải thích tốt là được, Lăng Tiêu đứng lên nở nụ cười: “Ta nghe nói nơi này thịt bò hong khô ăn rất ngon, nghĩ để Tần Long lén đặt mua đến dỗ đệ cao hứng, không nghĩ tới để đệ nghe thấy, đây là việc phải làm, không cần kinh hỉ.”
“Ha ha, đây có gì đâu, đi đi, không cần quy củ như thế.” Chử Dịch Phong cười cười để Tần Long lui xuống, mình đến ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, cười làm lành nói, “Ta vừa nãy đến gấp bọn họ không kịp thông báo, không tức giận chứ?”
“Ta từng giận đệ sao?” Lăng Tiêu ôm Chử Dịch Phong cùng ngồi vào trên giường nhỏ, lấy qua một bình ủ ấm đặt xuống dưới chân y, cười nói, “Tóm lại toàn bộ đều dành cho đệ, sớm hay muộn cũng như nhau.”
“Ừm.” Chử Dịch Phong cười hì hì, lại có chút thèm, đẩy đẩy Lăng Tiêu tha thiết mong chờ, “Làm tiếp song bì nãi được chứ? Muốn ăn cái đó.” Vừa nói lại nghĩ tới chuyện ngày đó Lăng Tiêu nói, nói bổ sung: “Ta vẫn luôn rất nghe lời.”
Lăng Tiêu nhìn bộ dáng thèm ăn của y không nhịn được cười, gật đầu: “Buổi tối xong chuyện ta liền làm, cơm tối ăn ít một chút, để bụng ăn nha.”
“Ừ.” Cách giờ giao ca còn có nửa canh giờ, Chử Dịch Phong cùng Lăng Tiêu đồng thời dựa vào trên giường nhỏ dính nhau một lúc.
Bắt đầu từ hôm nay Lăng Tiêu mỗi ngày chỉ bồi Chử Dịch Phong và xem mật báo truyền đến từ trong Hoàng thành, Thái tử và mật thám của mình, mỗi khi hỏi tới lão Hoàng Đế Thái tử đều sẽ nói Hoàng Thượng thân thể bị bệnh không có gì đáng ngại, nhưng mật thám của Lăng Tiêu lại nói lão Hoàng Đế thân thể ngày càng không chống đỡ nổi, bây giờ chén thuốc đã không rời miệng, Thái tử cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mỗi ngày phụng dưỡng bên cạnh.
Lăng Tiêu đem mật báo của mật thám đốt, một chút dấu vết cũng không lưu lại, không có nhiều lời, chỉ là sai người đi giục Chúc Dư mau ra tay.
Chúc Dư cũng gấp đến bốc lửa, hắn nhận được tin tức ở trong Hoàng thành cũng không khác so Lăng Tiêu, thân thể lão Hoàng Đế lần này là thật sự không xong rồi, Chúc Dư tình nguyện cùng Thái tử đồng quy vu tận cũng không cam lòng để Thái tử cứ như thế thuận lợi đăng cơ, hơn nữa lúc này hắn lại bị Đại Thiền Vu buộc ở trong quân doanh Hung Nô, trước đây hắn lừa gạt Khương Hồ vô số lần, lúc này nói cái gì Khương Hồ cũng không tin, nói sao cũng không cho Chúc Dư rời đi.
Chúc Dư có khổ không thể nói, chỉ có thể nghĩ biện pháp mau chóng xử lý tốt chuyện bên trong Hung Nô, cuối cùng vào một buổi sáng sớm, Sài Đan Vương đang yên lặng ngủ ở trên giường nhỏ trong lều bỗng dưng chết đi.
Trong lều nô ɭệ nhìn thấy Sài Đan Vương đã chết kêu to lên, chỉ một lúc sau toàn bộ lều lớn đột nhiên nổi lên một trận lửa lớn tận trời, mọi người nhào đến nhưng không cứu kịp, thầy lang còn chưa kịp kiểm tra ra nguyên nhân cái chết của Sài Đan Vương thì toàn bộ lều lớn đều hóa thành tro tàn.
Cùng ngày trong quân doanh Hung Nô không ngừng truyền ra lời đồn Sài Đan Vương cố ý xuất binh xúc phạm Thiên Thần nên gặp báo ứng, Đại Tế Tư xủ quẻ sau đó cũng cho Đại Thiền Vu câu trả lời như thế: Mỗi người đều nên ở lại mảnh đất thảo nguyên thuộc về mình sinh sống, nhưng Sài Đan Vương lại khư khư cố chấp xúc phạm uy nghiêm Thiên Thần, Thiên Thần hạ xuống thiên hỏa mang Sài Đan Vương đi để đền lại tội lỗi của hắn.
Đại Thiền Vu cũng tiếp nhận lời giải thích của Đại Tế Tư, động viên con cháu của Sài Đan vương, thuận tiện tiếp quản thủ hạ, quân sĩ, thảo nguyên cùng nô ɭệ của Sài Đan vương.
“Đại Thiền Vu...” Chúc Dư đem chuyện cuối cùng giao phó xong, trở lại lều đi tới quỳ bên chân Đại Thiền Vu, nhẹ giọng nói, “Chuyện Sài Đan Vương đã kết thúc, để ta về Hoàng thành được không? Ta thật sự...”
“Về Hoàng thành sao? Đương nhiên rồi.” Khương Hồ đánh gãy Chúc Dư, đem Chúc Dư ôm lấy để hai người đồng thời ngồi vào trên giường nhỏ đến, cười nói, “Chúng ta lập tức trở về Đầu Mạn.”
Hoàng thành không phải là danh từ riêng, mà Hoàng thành ý nói là thành phố lớn, hay thủ đô, vì vậy Khương Hồ hiểu lầm ý của Chúc Dư.
Chúc Dư trong lòng kêu khổ, âm thanh mềm mỏng, nhẹ giọng nói: “Ta nói... là về Đại Chử quốc, Đại Thiền Vu, ta thật sự...”
Khương Hồ vừa nghe Chúc Dư nói phải đi trên mặt liền tức giận, Chúc Dư biết tính tình của hắn, vừa thấy hắn trưng ra bộ mặt này liền không nhịn được lui về sau, Khương Hồ thấy dáng vẻ của y thì mềm lòng, thở dài nói: “Ngươi đừng sợ, ta không phải nói rồi sao, sẽ không đánh ngươi nữa, đừng sợ.”
“Ngươi biết mà, kỳ thực ta hận nhất chính là người đánh nữ nhân.” Khương Hồ không chịu nổi khi nhắc đến mẫu thân mình, một bên nhẹ nhàng xoa xoa thân thể Chúc Dư một bên chậm rãi nói, “Ta từ nhỏ đã thấy phụ thân say rượu sau đó đánh mẫu thân ta, mặc kệ nàng nói hay làm gì đều là sai, hắn cầm lấy roi ngựa liền đánh...”
Chúc Dư cũng biết đây là vết thuơng cũ trong lòng Khương Hồ, ngay lúc khó khăn nhất y ném kẻ ngu si này tự mình trở về Hoàng thành hơn một năm cũng có chút hổ thẹn, Khương Hồ liếc mắt nhìn y, tiếp tục nói: “Ta tính khí hung bạo, lại không có cách nào coi ngươi là nữ nhân... Chúc Dư, ngươi hận ta sao?”
Chúc Dư nghe vậy không biết nói sao lập tức đỏ cả vành mắt, nức nở nói: “Khương Hồ...”
“Đừng khóc...” Khương Hồ lau đi nước mắt Chúc Dư, nhẹ giọng nói, “Ta biết ngươi sốt ruột, thù của ngươi hận của ngươi, người khác không hiểu được nhưng ta hiểu được, nguyên bản là ta nghĩ quá đơn giản, cho rằng đem Đại Chử quốc cho ngươi, để ngươi làm Hoàng Đế ngươi sẽ cao hứng, sau đó ta nghĩ kỹ lại cũng đã hiểu rõ, ta không có khả năng lấy được mảnh giang sơn này, ngươi cũng không muốn làm Hoàng Đế, ngươi chỉ là hận tên thúc phụ kia, ngươi là Hoàng tộc Chử quốc, trời sinh cao quý hơn so với người khác, coi như là thúc phụ ngươi cùng ngươi có thù hận to lớn cỡ nào ngươi cũng sẽ không khoan dung ngoại tộc xâm phạm quốc thổ của ngươi, ta hiểu được.”
Chúc Dư nghe vậy sững sờ, không hiểu ngẩng đầu lên nhìn Khương Hồ, Khương Hồ nở nụ cười: “Ngươi còn sống một ngày, thì ta sẽ không động Chử quốc một phần, ta đáp ứng ngươi, ngươi có thể đi theo tiểu Hầu gia gì đó làm mưu sĩ đi, những thứ đó ta không hiểu, ta chỉ có thể đáp ứng ngươi điều này, ngươi có vui không?”
Chúc Dư trong lòng đau xót, gật đầu, lại nói: “Vậy ta muốn đi...”
Thù hận mà Chúc Dư mang trong lòng Khương Hồ cũng biết. Hắn không phải hận Chúc Dư đi báo thù, Chúc Dư muốn báo thù hắn tất tương trợ, nhưng điều Khương Hồ hận chính là Chúc Dư lần nào cũng dối gạt mà trốn đi. Khương Hồ suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi không gạt ta, vậy để người của ta theo ngươi. Ta cũng nói rõ, bọn họ sẽ vừa giúp đỡ ngươi đồng thời cũng giám sát ngươi. Ngươi đáp ứng điều này ta liền để ngươi đi nhưng tới khi mọi chuyện xong xuôi ngươi phải trở lại. Khi đó, ta sẽ mang ngươi trở về Đầu Mạn.”
Khương Hồ nghĩ rất đơn giản, vừa nghĩ tới Chúc Dư đem chuyện này xử lý tốt một lòng theo mình liền hài lòng, cười nói: “Đến thời điểm đó ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi.”
Đã có lúc, nam nhân trước mắt cũng chân tâm thực lòng hướng mình cam đoan qua, đáng tiếc mình lấy được đồ vật mình muốn liền bỏ chạy, bây giờ hắn thế nhưng lại một lần nữa nguyện ý hứa hẹn, Chúc Dư biết hứa hẹn của nam nhân này không giống với mình, hắn nói được, nhất định sẽ làm được.
Chúc Dư cúi đầu lau đi nước mắt, gật đầu nức nở nói: “Nếu như có thể đem chuyện này xử lý xong xuôi, ta sẽ cùng ngươi... cũng không trở về Chử quốc, chỉ theo ngươi.”
Khương Hồ xoa nhẹ đầu Chúc Dư đầu, cười nói: “Khóc cái gì, được rồi được rồi, ngủ một chút, ngày mai liền đem ngươi đi đến chỗ huynh đệ tiểu Hầu gia, chúng ta sẽ cố gắng thương lượng một chút.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nịnh Thần Lăng Tiêu
- Quyển 2 - Chương 62