Chương 7

7.

Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh càng ngày càng nồng.

Thái tử cau mày, trên mặt là thần sắc chán ghét, hắn xa xa liếc nữ nhân đang hấp hối trên giường:

"Đi tìm thái y.”

Hắn ôm đứa bé rời đi.

Lúc này ta mới chạy đến trước giường của a tỷ, sắc mặt chị tái nhợt.

Trên mặt cũng là nhu hòa thật lâu không thấy qua:

"A tỷ xin lỗi ngươi, nhưng huynh trưởng chết thảm, phụ thân chết bệnh, ta không có chỗ dựa, ngươi khơi mào Xương Vân quân, Thái tử muốn gϊếŧ ngươi, a tỷ chỉ có thể hao hết tâm tư đến bên cạnh hắn, nhưng a tỷ cũng không phải người có hùng tâm gì, gả cho thái tử, ta vui mừng, ta từ nhỏ đã ái mộ hắn, càng mang theo vài phần tâm trèo rồng nịnh phượng, có kết cục hôm nay, a tỷ cũng không ngoài ý muốn.”

Ta cố nén sự chua cay ở mũi nói : "A tỷ, tỷ sẽ khá hơn, thái y sẽ tới ngay.”

A tỷ lắc đầu, buồn bã cười: "Thái y viện cách Đông cung không quá vài bước đường, cần gì chậm như vậy, Thái tử không muốn ta sống, một đứa trẻ có huyết mạch Thẩm gia, một thống soái Xương Vân quân ngươi, nếu còn có một tương lai có khả năng mẫu nghi thiên hạ ta, Thái tử là tuyệt đối không dung thứ được ta, gϊếŧ mẹ lưu con, là hắn đã sớm tính toán tốt..."

Ta sai người đi bắt thái y.

Bàn tay tái nhợt của a tỷ xoa lên má ta, vuốt tóc ta: "Đông Đường, ngươi khi còn bé thích nhất là để tỷ tỷ chải đầu cho ngươi, hôm nay ngươi lại ăn mặc như võ tướng, không thể chải búi tóc đẹp mắt, cũng không đeo trâm đẹp mắt......”

Thân thể của nàng đột nhiên run rẩy, thanh âm càng lúc càng thấp.

Máu đang chảy ra bên giường.



Thái y chậm chạp không đến, ta đang muốn tự mình lao ra cửa, a tỷ lại gắt gao kéo tay ta.

“Đông Đường, vô dụng, vô dụng, hắn muốn ta chết, ngươi thay ta... chăm sóc đứa bé cho tốt.”

7.

Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh càng ngày càng nồng.

Thái tử cau mày, trên mặt là thần sắc chán ghét, hắn xa xa liếc nữ nhân đang hấp hối trên giường:

"Đi tìm thái y.”

Hắn ôm đứa bé rời đi.

Lúc này ta mới chạy đến trước giường của a tỷ, sắc mặt chị tái nhợt.

Trên mặt cũng là nhu hòa thật lâu không thấy qua:

"A tỷ xin lỗi ngươi, nhưng huynh trưởng chết thảm, phụ thân chết bệnh, ta không có chỗ dựa, ngươi khơi mào Xương Vân quân, Thái tử muốn gϊếŧ ngươi, a tỷ chỉ có thể hao hết tâm tư đến bên cạnh hắn, nhưng a tỷ cũng không phải người có hùng tâm gì, gả cho thái tử, ta vui mừng, ta từ nhỏ đã ái mộ hắn, càng mang theo vài phần tâm trèo rồng nịnh phượng, có kết cục hôm nay, a tỷ cũng không ngoài ý muốn.”

Ta cố nén sự chua cay ở mũi nói : "A tỷ, tỷ sẽ khá hơn, thái y sẽ tới ngay.”

A tỷ lắc đầu, buồn bã cười: "Thái y viện cách Đông cung không quá vài bước đường, cần gì chậm như vậy, Thái tử không muốn ta sống, một đứa trẻ có huyết mạch Thẩm gia, một thống soái Xương Vân quân ngươi, nếu còn có một tương lai có khả năng mẫu nghi thiên hạ ta, Thái tử là tuyệt đối không dung thứ được ta, gϊếŧ mẹ lưu con, là hắn đã sớm tính toán tốt..."

Ta sai người đi bắt thái y.

Bàn tay tái nhợt của a tỷ xoa lên má ta, vuốt tóc ta: "Đông Đường, ngươi khi còn bé thích nhất là để tỷ tỷ chải đầu cho ngươi, hôm nay ngươi lại ăn mặc như võ tướng, không thể chải búi tóc đẹp mắt, cũng không đeo trâm đẹp mắt......”



Thân thể của nàng đột nhiên run rẩy, thanh âm càng lúc càng thấp.

Máu đang chảy ra bên giường.

Thái y chậm chạp không đến, ta đang muốn tự mình lao ra cửa, a tỷ lại gắt gao kéo tay ta.

“Đông Đường, vô dụng, vô dụng, hắn muốn ta chết, ngươi thay ta... chăm sóc đứa bé cho tốt.”

8.

A tỷ nhắm mắt lại, không còn hơi thở.

Thái y của Thái y viện mới khoan thai đến chậm.

Ta từ trong phòng đi ra ngoài, thái tử đang ôm hài tử mới sinh ở chính điện tiếp nhận đạo hỉ của các cung.

Tựa như máu tanh trong phòng Thái tử phi, không ai biết được, sinh tử của một nữ nhân cứ như vậy nhẹ nhàng trôi qua.

Thậm chí cách đó không xa cung nhân đều đang xì xào bàn tán:

"Thái tử phi chết rồi, chẳng phải là lập tức muốn tuyển tân phi?"

Ta lảo đảo đi vào chính điện.

Trên mặt Thái tử là niềm vui sướиɠ của người kế tục, ta kéo tay áo rộng của hắn: "Tại sao, không thể đi thăm nàng một lần?"

Giọng ta run rẩy.