06
Sau khi Lương Ngọc đi.
Ta tự nhốt mình vào từ đường.
Nhìn bài vị tổ tông Thẩm gia, ta quỳ xuống khóc:
"Đông Đường biết rõ Thẩm gia cả nhà trung liệt, thề sống chết trung thành với Đại Lương, nhưng hôm nay bệ hạ cùng thái tử đều đối với Thẩm gia ta rất nhiều kiêng kỵ, huynh trưởng chết thảm, phụ thân thân thể cường tráng lại bệnh chết, bệ hạ mệnh thái y ở tại Thẩm phủ chiếu cố phụ thân, phương thuốc cùng bã thuốc người trong phủ đều nhìn không thấy, ta không thể không nghĩ nhiều, Thẩm phủ trên dưới tám mươi miệng người, còn có Xương Vân quân mấy chục vạn binh tướng, ta không thể cứ như vậy để cho bọn họ sống ở trên thớt, giống như thịt cá bình thường bị người khác chặt chém.”
"Thẩm gia trung thành chính là Đại Lương, nếu vì nước tận trung như thế, lại bị nghi kỵ, thậm chí có lẽ còn muốn cho Thẩm gia cùng Xương Vân quân đều bị đùa bỡn trong lòng bàn tay, nếu là như thế, Đông Đường không ngại phò tá một người khác đi lên đế vị."
Nói xong câu cuối cùng, ta quỳ trên mặt đất, cổ họng khàn khàn.
Thẩm gia liệt tổ liệt tông, nếu là có tội, liền phạt một mình ta đi......
Thắp ba điếu hương, ta quỳ gối trên bồ đoàn, nhìn hương khói lượn lờ, tàn hương màu đỏ như ẩn như hiện.
Ánh nến lượn lờ.
Ta quỳ gối trên bồ đoàn suốt một đêm, trong mộng là cha và huynh trưởng lau nước mắt cho ta, vừa mở mắt đã là bình minh.
Ngày hôm sau sau khi rửa mặt, mới vội vàng lên triều.
Trên triều đình, bệ hạ cố ý chọn mấy người cản trở Xương Vân quân của ta, mỹ kỳ danh viết là vì thay ta phân ưu, thực tế chẳng qua là sắp xếp người của bệ hạ tiến vào Xương Vân quân.
Thái tử lại càng có ý nhắc nhở ta, gánh nặng của Xương Vân quân không phải một nữ tử là có thể gánh vác nổi.
Lương Ngọc bất động thanh sắc đem mấy ý đồ của mấy người kia chọc ra mới ngăn được miệng bệ hạ cùng thái tử.
Sau khi tan triều, Thái tử cố ý đi cùng ta âm dương quái khí: "Lão Thất cũng biết thật ăn nói nha.”
Không đợi ta đáp lời, tỳ nữ bên cạnh a tỷ vội vàng chạy tới: "Thái tử điện hạ, Thẩm đại nhân, không ổn rồi, Thái tử phi sắp sinh rồi.
Mau tới Đông cung.”
Trong phòng a tỷ truyền đến mùi máu tanh, các cung nhân bưng từng chậu nước nóng vào.
Bà đỡ đi ra bẩm báo: "Thái tử phi khó sinh!
Thái tử nắm tay bà đỡ: "Nhất định phải để đứa bé bình an sinh ra.”
Ta nhìn thái tử: "Nhất định phải làm cho a tỷ bình an.”
Bà đỡ vội vàng vội vàng vọt vào phòng, nghe a tỷ kêu rên, ta đứng ngồi không yên.
Cho đến khi tiếng khóc của em bé vang lên.
Bà đỡ: "Là hoàng tử, là hoàng tử, người đâu mau tới, Thái tử phi băng huyết..."
Tiếng kêu rên của a tỷ dừng lại, bà đỡ ôm một đứa bé đứng ở cửa phòng sinh.
Thái tử thong thả đi qua ôm lấy đứa bé, liếc mắt một cái cũng không liếc về phía a tỷ trên giường.