11.
Lão hoàng đế ngồi phịch ở trên ghế nằm: "Ngọc nhi......”
Lương Ngọc không quay đầu lại.
Hắn khép cửa lại, như lời tạm biệt những năm tháng đau đớn nhất trong quá khứ.
Hoàng thành nguy nga thay đổi môn đình.
Ta cùng hắn đứng ở trên thành lâu, vừa vặn mặt trời lặn, ánh chiều tà rải ở trên áo giáp của ta.
“Đông Đường, còn nhớ rõ lời ta đã nói với ngươi không, ta đã nói ta muốn nhìn ngươi thực hiện giấc mộng của ngươi, càng muốn nhìn ngươi làm chính mình, ngươi đã nguyện ý trông coi Xương Vân quân, ta cũng sẽ không giam giữ ngươi trong thâm cung.”
Ta thẳng thắn nói: "Cảm ơn, nhưng con của a tỷ..."
Lương Ngọc nhìn chằm chằm ánh mắt của ta:
"Đợi sau khi ta qua đời , hắn sẽ lên ngôi, bởi vì ta không có ý định cùng người khác có hài tử, trong lòng ta hướng về hoàng hậu nếu nàng thủy chung đều nhiệt tình yêu thương đóng giữ biên quan, ta đây không ngại ở kinh thành chờ nàng trở về.”
Ta ngẩn người.
“Con của a huynh ta được nuôi bên cạnh ngoại tổ, hiện giờ sự tình đã bình định, ta định đón nó về, sau này Xương Vân quân vẫn phải có người.”
Lương Ngọc: "Ta cũng không muốn bởi vì ta, để cho ngươi buông bỏ quyết định của ngươi.”
Ta gật đầu.
Ba tháng sau, ta mang Xương Vân quân trở lại biên quan.
Một lần ở lại chính là ba năm.
Sau khi Lương Ngọc đăng cơ, chăm lo việc nước, hậu cung lại chậm chạp không chịu nạp cung phi.
Thẳng đến khi Lương Ngọc tự mình dẫn người đi tới biên quan cùng bắc cảnh hòa đàm, đến tận đây Đại Lương cùng bắc cảnh không còn đại chiến.
Dân chúng hai nước được sống yên ổn.
Mà ta thì trở lại Lương Đô.
12.
Mùa đông năm ấy, ta làm ổ ở phủ Ninh Quốc Hầu dạy tiểu chất tử tập võ.
“Niệm Ninh, cô cô nói rồi, cưỡi ngựa phải vững vàng .”
Tiểu Niệm Ninh nhìn ngoài cửa sổ cười ra tiếng:
"Hoàng đế thúc thúc tới, cô cô còn không mau đi gặp.”
Lương Ngọc khoác áo khoác, mang theo một bầu rượu, ý cười dịu dàng nhìn ta: "Thẩm đại nhân, ta tới tìm ngươi uống rượu.”
Ta ôm tiểu chất tử chậm rãi:
"Hôm nay không có chiến sự, đại lương an ổn, bệ hạ có thời gian đến quý phủ của ta.”
Lương Ngọc ngồi xuống:
"Ta đang suy nghĩ, một tấm thánh chỉ liền có thể định kiếp này của một người, trên tay ta có quyền sinh sát, cũng không muốn dùng ở trên người nàng, lúc trước cùng Bắc Cảnh giảng hòa, lại cùng Nam Cảnh giao hảo, Đông Đường, nàng muốn núi sông an ổn, ta cũng đang hết sức thủ, hiện nay, ta chỉ muốn hỏi một chút, nàng có nguyện ý làm thê tử của ta hay không.
Ta đỏ mặt.
“Bệ hạ, muốn thần trả lời thế nào?”
"Nói thật đi."
“Ta không muốn bị giam trong thâm cung.”
Ánh sáng đáy mắt Lương Ngọc tắt, hắn rót rượu:
"Không sao, dù sao còn nhiều thời gian.”
Ta dừng một chút: "Nhưng cũng có thể thử một lần.”
Lương Ngọc kinh hỉ nhảy dựng lên: "Nàng nói cái gì? Nàng đáp ứng ta, có phải hay không?”
Trước năm mới, thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ, Ninh Quốc Hầu sắp trở thành tân hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.
Đây là vị nữ tử đầu tiên phong hầu từ khi Đại Lương khai triều tới nay, lại là vị hoàng hậu đầu tiên lấy thân phận đại thần trong triều gả vào trong cung.