Chương 3: Chính văn kết thúc
Một tháng sau, sinh nhật Lâm Vũ.
Trên sân thượng, Ninh Mông mua một chiếc bánh gato nhỏ chúc mừng sinh nhật Lâm Vũ. Nó còn mang đàn ghi ta đến. Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ nghe cô gảy đàn ghi ta hát "Thế giới bên ngoài".
Đêm hôm trước, sau khi đợi gã đàn ông kia ngủ say. Lâm Vũ cố gắng chịu đựng những thứ dinh dính trên người cùng cảm giác tởm lợm trong lòng, nhẹ nhàng rút sạch tiền từ ví trong áo khoác hắn.
"Lâm Vũ, cậu ước đi!" Ninh Mông để đàn ghi ta xuống, bước tới bên cạnh cô. Lúc này Lâm Vũ mới định thần trở lại, vội vàng chắp hai tay, ước một điều ước nhỏ nhoi. Điều ước này có liên quan đến Ninh Mông.
Thổi nến xong, hai cô bé quẹt kem ra trên bánh để trêu đùa nhau. Trong lúc mải né tránh, ngón tay Ninh Mông chạm phải môi Lâm Vũ. Cả hai bỗng chốc im lặng. Trên sân thượng chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi.
Lâm Vũ liếc xuống dưới, rút phong bì ra khỏi túi rồi nhét vào túi áo Ninh Mông. "Ninh Mông, cậu đi Bắc Kinh dự thi đi! Đây là tiền để dành của tớ, cho cậu làm lộ phí. Cậu đi thực hiện giấc mơ của mình đi! Tớ không muốn lại phải nhìn thấy bộ dạng thất thểu của cậu nữa!"
Ninh Mông định lấy phong bì ra trả lại Lâm Vũ nhưng bị cô chặn lại, "Cậu nhận lại đi, không thì chúng ta từ nay về không là bạn bè nữa!"
Vừa nói ra những lời khắc nghiệt ấy, Ninh Mông liền giật mình. Nó không muốn đến Bắc Kinh, vì ở Bắc Kinh có một người mà nó không muốn gặp.
Hai người cứ tiếp tục trầm mặc như vậy. Cuối cùng là Ninh Mông rút tay lại trước.
Nó chăm chú nhìn cô bé trước mặt. Đối phương có chút bối rối. Nó từ từ cúi đầu, trước khi chạm vào môi người kia, Lâm Vũ lập tức quay đầu đi. Ninh Mông lúc ấy phát hiện ra trên cổ cô bé kia có dấu hôn.
Như đã hiểu ra điều gì, Ninh Mông nói "Tớ xin lỗi!" xong liền cầm ghi ta, chạy thật nhanh xuống dưới. Lâm Vũ sờ lên khóe môi, nhìn theo hình bóng cô bé kia, rồi như bừng tỉnh, ngồi một mình dưới đất òa khóc.
Đêm hôm đó về nhà, Lâm Vũ bị thắt lưng quất vô cùng đau đớn.
"Con tiện nhân! Không ngờ mày dám lấy trộm tiền của bố mày! Thật uổng công tao nuôi dưỡng mày!" Lâm Vũ cố chịu đau, không rên một tiếng, nước mắt mằn mặn chảy qua gương mặt, rơi vào những mảng kí ức đen tối.
Ngày hôm sau, trời mưa rất to. Cả đất trời bị bao phủ trong màn mưa. Tiếng mưa rơi giống như đang tiếc thương một mối tình không được nói ra.
Suốt buổi sáng, Lâm Vũ vô số lần liếc về góc đó, nhưng trừ một chồng tài liệu cao ngất, không nhìn thấy hình dáng cô bé kia đâu.
Buổi trưa, Lâm Vũ mở ô đứng trên sân thượng, nhìn những giọt mưa trước mắt, đây có phải là nước mắt của người đang yêu hay không? Cô bỗng nhiên có dự cảm, cơn mưa này chính là lời tiễn biệt trước khi ra đi. Đột nhiên, dưới sân xuất hiện một hình ảnh lọt vào tầm mắt cô. Cái ô vuông này, rõ ràng là Ninh Mông. Lâm Vũ lập tức đuổi theo, vì vội vàng, cô căn bản không nhìn rõ bậc thang, chỉ biết chạy không ngừng, nếu không người kia sẽ đi mất.
Vừa xuống tầng 1, Lâm Vũ bước hụt khiến cả chân bị trật, cũng may cô kịp thời vịn lấy cầu thang, không thì đã đập cả người xuống đất rồi.
Cô cố chịu vết thương ở cổ chân, lao vào trong màn mưa, "Ninh Mông, đợi một chút, đợi tớ một chút!" Người kia cũng chưa đi xa.
Nghe tiếng Lâm Vũ gọi lớn, Ninh Mông dừng bước nhưng nó không hề quay đầu lại.
Từ đầu đến chân Lâm Vũ đều ướt sũng. Chiếc ô mang theo đã bị cô bỏ lại trên sân thượng.
Những giọt mưa lạnh như băng đập vào mặt khiến cô thấy hơi buốt. Mái tóc bị ướt dính bết lại, nước mưa từ trên trán chảy dọc tóc mái nhỏ xuống khiến mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ.
"Cậu, cậu hôm nay sao không đến lớp?"
"Tớ đã làm xong thủ tục xin nghỉ học. Tớ muốn đi Bắc Kinh."
"Vậy cậu sẽ không tham gia kì thi đại học nữa sao?"
Ninh Mông trầm mặc không nói.
Lâm Vũ tiến lên trước, đưa tay ôm lấy Ninh Mông, khuôn mặt lạnh như băng áp vào tấm lưng ấm áp. "Không đi có được không? Đừng bỏ rơi tớ!" Giọng nói vừa nghẹn ngào vừa mang ý khẩn cầu.
"Lâm Vũ, tớ muốn đi gặp một người..."
"Tớ mặc kệ! Tớ mặc kệ cậu muốn đi gặp ai. Cậu đừng rời bỏ tớ có được không, đừng bỏ tớ lại một mình được không?"
Ninh Mông kéo cánh tay của Lâm Vũ ra, quay người lại nhìn cô bé người sũng nước mưa đối diện, lấy khăn tay trong túi ra đưa cho cô. Và rồi, quay người bỏ đi.
Ninh Mông ngơ ngác nhìn theo bóng hình đi càng lúc càng xa kia. Khăn tay Ninh Mông đưa cô cầm đã bị nước mưa làm ướt, giờ khắc ấy, cô nghe thấy cả tiếng trái tim mình ngừng đập.
Cô không biết thứ đang lướt qua khóe miệng mình bây giờ là mưa hay là nước mắt. Nếu là nước mưa, tại sao lại có vị mặn như thế?
Cô đã từng cho rằng mình máu lạnh đến mức sẽ không thích một ai. Nhưng bây giờ khi đã thích rồi thì khi cô còn chưa kịp mở lời, người kia đã bỏ đi.
Có thật là trong chuyện tình cảm, ai thích trước chính là người thua cuộc?
"Ninh Mông, tớ thật sự thích cậu. Cậu... có thể đừng đi có được không?"
Thế nhưng đối phương đã không thể nào nghe thấy những lời này nữa rồi.
Cơn mưa hôm đó rất to. Trái tim Lâm Vũ cũng lạnh lẽo như những giọt mưa ấy. Liệu có phải ông trời cũng cảm thấy thương cảm cho cô không?
Tám năm sau.
Trên sân thượng.
Ninh Mông đeo kính đen đứng trong làn gió lạnh.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Một cô gái xinh đẹp bước tới cạnh nó.
"Hồi tưởng quá khứ."
Hai người rơi vào im lặng.
Hôm nay, gió trên sân thượng rất lớn, mái tóc ngắn ngang vai của Ninh Mông tung bay trong gió. Không biết có phải vì gió quá to không mà nó cảm thấy hơi khó thở. Cứ nhắm mắt là hình dáng mơ hồ của cô bé kia lại xuất hiện rõ ràng trước mắt nó.
Nơi này vẫn giống như tám năm trước, có điều cô bé kia đã không còn ở đây.
Ninh Mông cho rằng thời gian sẽ khiến nó quên đi tất cả, liệu có thể hay không? Trái tim như đã bị người kia dùng ký ức khắc lên thành sẹo, cho dù đã khép miệng nhưng chỉ cần nhớ lại vẫn sẽ đầm đìa máu tươi.
Vết sẹo này tên là "Lâm Vũ".
"Mông, đạo diễn đang chờ cậu đấy!"
"Chúng ta đi thôi."
Sân thượng lại trở nên tĩnh lặng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ có sợi dây chuyền bạc buộc ở trên lan can chứng minh đã có người đến chỗ này.
-------
Tác giả: Chính văn kết thúc ở đây. Phiên ngoại giải đáp chuyện mười năm trước.