- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Niếp Môn
- Chương 4: Nụ cười dưới gốc anh đào
Niếp Môn
Chương 4: Nụ cười dưới gốc anh đào
Bảo vệ tản đi, trong công viên anh đào lại khôi phục cảnh tượng nào nhiệt như trước.
Thời tiết hôm nay thật
tốt hiếm thấy, Lãnh Tang Thanh vẫn còn mê tín, bất kể đi đến thành phố nào cũng đều luôn tin, chỉ cần một ngày có thời tiết tốt nhất định phải đi ra ngoài một chút, ánh nắng tươi sáng ban ngày sẽ làm cho tâm trạng tốt hơn, tâm trạng tốt, vận may cũng đến.
Lúc nãy, khi cô kéo Phác Tuệ cùng nhau đi tới tảng đá lớn dưới góc cây anh đào, thấy hoa anh đào theo gió dồn dập thổi tới, sớm đã đem những lo lắng mấy ngày trước vứt bỏ hết, vội vàng giơ máy ảnh lên chụp liên tục cảnh tượng mùa xuân này.
Đây là thói quen của cô, đi tới đâu đều chụp hình lại, cho nên trong va li của cô dày cộp những tấm hình do cô chụp, chỉ là, cô phải kiếm một món tiền mới được, máy ảnh của cô không phài là máy kỹ thuật số, mà là một loại máy cũ sử dụng cuộn phim truyền thống, sử dụng cuộn phim cũng đòi hỏi phải có sự phối hợp với máy, điều này tạo nên sự chuyên nghiệp, máy chụp hình loại này nhất định phải cực kì thông thạo, cùng với thị giác đặc biệt, kỹ thuật chụp hình thiên phú, nếu không chỉ e sẽ làm lãng phí cuộn phim.
Giống như các ngôi sao phải dùng phim ảnh để thể hiện giá trị của bản thân, phim truyền hình rất khó thu hút ngôi sao lớn cũng do nguyên nhân đó.
Phác Tuệ bởi vì kế hoạch xuất bản sách tranh biếm họa đã hoàn thành cũng rất cao hứng, cô mặc một chiếc váy xinh đẹp, dưới cây anh đào không ngừng làm dáng trước máy ảnh của Lãnh Tang Thanh, nhằm tìm cách đoạt được một bức ảnh đẹp.
"Này, Phác Tuệ, đừng lãng phí cuộn phim của tớ được không? Mấy lần rồi người mẫu đều biến thành cậu." Lãnh Tang Thanh tuy rằng oán giận, nhưng vẫn giơ máy ảnh liên tục chụp cho cô.
"Còn nói nữa, tớ chỉ có cách này để làm người khác chú ý mà thôi. Bằng không tất cả ánh mắt mọi người đều dán lên người cậu, tớ hôm nay ăn mặc đẹp thế này cũng không có mặt mũi rồi”, Phác Tuệ cũng oán giận, chạy tới đùa vui với cây anh đào.
Lãnh Tang Thanh không quan tâm đến ánh mắt của người khác, mỗi lần cô chụp một kiểu ảnh đều có rất nhiều ánh mắt quan tâm, cũng không biết bọn họ là nhìn cái gì nữa.
Suy nghĩ, cô dựa vào cánh cửa, rồi sau đó nhìn thoáng qua những tấm ảnh của mình, không ngờ vừa nhìn thoáng qua lập tức trừng hai mắt, lại ngẩng đầu mạnh lên,
Dưới tàng cây anh đào, một thân hình người đàn ông cao lớn rơi vào trong ảnh, hắn hơi ngẩng đầu lên, giống như đang nhìn hoa anh đào, hoặc là đang suy nghĩ chuyện gì đó, môi hơi cong lên, lẳng lặng, giống như là một hình ảnh trong tranh, nét đẹp không giống như cô độc...
Ngay sau đó cô nghe được tiếng Phác Tuệ kêu lên "Ai u".
Phác Tuệ không chú ý, thoáng cái rơi vào thân hình người đàn ông, hình ảnh đẹp đẽ bỗng dưng bị phá vỡ!
Lãnh Tang Thanh ngẩn người, chưa nói hai lời liền chạy qua, lại thấy người đàn ông kia đem Phác Tuệ kéo vào lòng, vội vàng đem Phác Tuệ kéo lại trở lại, đôi mi xinh đẹp lộ ra ý cảnh giác,
"Này, tên biếи ŧɦái, ngươi muốn làm gì?" Sau khi nói xong, cô lại nhìn về phía Phác Tuệ,"Câu không sao chứ? Hắn có chiếm tiện nghi của cậu không?"
Phác Tuệ sửng sốt, vốn cảm thấy người đàn ông này nhìn rất quen mắt, trong lúc nhất thời chưa nghĩ ra, chỉ là ngơ ngác nhìn gương mặt người đàn ông anh tuấn này, vậy mà lại xấu hổ.
Niếp Ngân đột nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt, tóc ngắn xinh đẹp đôi mắt dường như có thể đâm bị thương người khác, cho dù tràn ngập lòng thù địch, vậy mà lại nhìn người khác nghỉ chân, thế nhưng mặt cô lúc đó...
"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?" Hắn đột nhiên hỏi, âm thanh nhàn nhạt, giống như đó là âm thanh của thiên nhiên.
Lãnh Tang Thanh có chút sửng sốt, cái tên ngu ngốc này không phải là người cô đánh đó chứ? Chỉ có điều... Bây giờ Niếp Tích hình như thay đổi phong cách rồi, vẫn anh tuấn như trước, nhưng không tìm thấy chút ngạo mạn kiêu căng nào. hơn nữa... Hơn nữa cái gì chứ?
Trong đầu suy nghĩ không ngừng, bổng nhiên nghĩ tới một từ - thâm trầm!
Không sai, chính là thâm trầm! Ngày hôm nay Niếp Tích hình như không giống với ngày hôm đó, đứng đắng thế này, âu
phục trên người mỗi đường nét đều cực kì cao quý, có thể thấy rõ từng chi tiết
đều được chú trọng, mặc dù sắc mặt thản nhiên, nhưng dù sao cũng khiến người ta có cảm giác không thể nhìn thấu tâm tư, dường như, cho dù hắn cười, cũng là một sự nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Lãnh Tang Thanh lại liều mạng lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ trong lòng, thật là buồn cười, hắn chính là cái tên biếи ŧɦái điên cuồng, đồng tính mà, vẫn có cái gì trầm lắng thâm sâu sao? Lại nghe hắn hỏi một câu như vậy, tức cười mà nhìn hắn,
"Đúng vậy, chúng ta chẳng những gặp nhau, còn rất quen nhau nữa." Vừa thấy hắn, tay cô lại ngứa rồi.
Niếp Ngân không hiểu cô đang nói gì, vừa thấy cô ngẩn ra một lúc, trong phút chốc lại cực kì tức giận, cũng không quan tâm cái gì, ánh mắt nhìn Lãnh Tang Thanh rồi lướt qua Phác Tuệ, nhàn nhạt hỏi, "Có phải đυ.ng bị thương cô không?"
"Không, không có.." Phác Tuệ lại nói lắp, vội vã xua tay.
Niếp Ngân không nói gì nữa, thấy cô không có việc gì, xoay người rời đi.
"Ơ kìa, cái tên biếи ŧɦái kia không nhận ra tôi thật sao?" Lãnh Tang Thanh thấy hắn giống như một người bỏ đi không có việc gì, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, liền đuổi theo.
"Tang Thanh, cậu muốn làm gì?" Phác Tuệ lại càng hoảng sợ, vội vàng kéo cô lại.
"Phác Tuệ, cậu sẽ không để hắn dễ dàng bỏ đi như vậy chứ? Hắn chính là Niếp Tích, cái tên đồng tính vu oan cho cậu, biếи ŧɦái điên cuồng." Lãnh Tang Thanh trừng mắt nói với cô.
Phác Tuệ kinh ngạc, vừa lúc nãy ở cùng một chỗ với người trong hình, lấy tay che miệng,
"Không thể nào, hắn chính là người bị cậu đánh? Vì sao có cảm giác không giống người trong ảnh? Nhưng mà, hắn thật sự đẹp trai nha."
Lãnh Tang Thanh thật sự muốn đâm đầu vào cây, lại hận không thể đem Phác Tuệ xé nhỏ ra...
"Phác Tuệ, cậu có thể có tiền đồ một chút được không hả?"
"Tang Thanh…"
"Đừng quên, hắn còn chưa có bồi thường tổn thất cho cậu, ngày hôm nay hắn xui xẻo gặp phải tớ, tớ nhất định phải buộc hắn giao ra tiền, nếu không, nếu không tớ không thể nào không cho hắn một trận, Lãnh Tang Thanh bắt đầu chà sát hai bàn tay, dáng vẻ rất muốn đánh người.
Phác tuệ nghe xong, sợ đến lông tơ cũng bắt đầu dựng đứng lên, vội vã kéo cô lại, "Tớ và hắn coi như huề đi, cậu không thấy thân hình người đó cao lớn lắm sao, cậu đánh hắn? Có lẽ nên bỏ đi, ngộ nhỡ hắn thật sự đánh trả thì phải làm sao?"
Lãnh Tang Thanh nghe xong thiếu chút nữa cười ra tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn méo ra nhìn cô, "Phác Tuệ, không thể nào? Cậu cũng không phải biết tớ đã từng đánh hắn rồi sao, tớ nói với cậu nha, đừng thấy người ta cao lớn, thật ra chỉ là một con cọp giấy mà thôi." Nói xong cô đưa tay khẽ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Phác Tuệ,
"Bạn thân yêu, phải tin tưởng tớ, tớ nhất định sẽ đập hắn một trận để dọa dẫm, tớ rất mạnh mà."
Nụ cười trên mặt cô càng ngày càng lớn, thấy thế tim Phác Tuệ đập càng nhanh.
"Tang Thanh"
"Vẫn là câu nói kia, chờ tớ thành công xóa hết những tin tức xấu kia đi."
Lãnh Thang Thanh sớm đã giơ một ngón tay ra hiệu thành công với cô, cười đến ngất ngưỡng, hướng về bóng lưng của người đó mà chạy đi...
Phác Tuệ vội vàng cầm cây thánh giá," Chúa ơi, phù hộ Lãnh Tang Thanh, nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, cũng đừng đánh cho mặt của người đàn ông kia bầm tím..." Sau khi cô lặng lẽ cầu nguyện xong, cũng vẫn còn lo lắng.
______________________
Hoa anh đào đẹp như tranh
Niếp Ngân đang chuẩn bị trở vào trong xe, quay lại phía sau thấy "Koala" đang đuổi theo, dừng bước, dứt khoát ngồi trên chiếc ghế trắng bên cạnh, đôi chân được bao bọc bởi quần tây đen chân trái ưu nhã mà gác lên trên đùi phải, sắc mặt bình tĩnh mà nhìn nữ nhân kia chạy đến.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở mà chiếu xuống những ánh sáng loang lỗ, khuôn mặt cô nhỏ nhắn như gốm sứ chợt sáng lên, giống như viên minh ngọc phát ra ánh sáng long lanh, rất ít cô gái dám để mặt mộc mà xuất hiện, anh đã gặp qua nhiều người phụ nữ tất cả trên mặt đều "che phủ" một lớp mặt nạ dày.
Có điều, anh vẫn cảm thấy đôi lông mày của người phụ nữ này có phần quen thuộc, anh thừa nhận cô rất xinh đẹp, đồng thời lại lộ ra khí khái anh hùng ở trong đó, thật giống như...
Tâm tư hơi trầm xuống, khóe môi cũng hơi mím lại, không biết tại sao, anh đột nhiên nghĩ tới Lãnh Thiên Dục.
Đám bảo vệ xung quanh im lặng sau khi nhìn một cảnh khác thường này vừa định tiến đến, lại bị ánh mắt của Niếp Ngân ngăn lại.
"Này, Niếp Tích, ngươi đúng là biết làm trò, giả vờ không nhận ra tôi?" Lãnh Tang Thanh rốt cục cũng đuổi tới, thấy khuôn mặt anh không chút biểu cảm mà nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sự bình thản xa lạ, càng hận không thể đánh một đấm vào mặt anh, cô cười lạnh, đưa một tay, rồi hai tay đặt trên ghế, vây anh trong vòng tròn mình tạo ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp gần như dán trên người anh,
"Hay là, thực bị một cú đấm của tôi làm mất trí nhớ, hả?"
Dám đùa giỡn trước mặt cô, hắn chán sống rồi có đúng không?
"Là cô đem tấm ảnh phát tán?" Niếp Ngân nhàn nhạt mở miệng, đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngược lại dáng vẻ lại rất thờ ơ, thân thể vẫn tao nhã dựa trên ghế, hóa ra cô xem anh là Niếp Tích.
Lãnh Tang Thanh liền nói câu," Không sai, có điều anh nói còn thiếu một điểm, tôi còn đánh anh một trận tơi bời."
Niếp Ngân tỉ mỉ đánh giá cô, gần như là từ mặt đến chân cô, sau đó lại đem tầm mắt quay lại trên mặt cô, "Sức của cô quả thực không nhỏ." Nhìn khuôn mặt của em trai anh sẽ biết, tên Niếp Tích ấy đúng là cao thủ thái quyền, bình thường lại say mê đua xe, cô lại có thể đánh hắn nâu mắt, lợi hại.
"Xem ra anh vẫn còn nhớ rõ, bất quá khuôn mặt của anh bình phục rất nhanh, mới vài ngày đã không có chuyện gì rồi." Lãnh Tang Thanh cười gian, lập tức đứng dậy, lại liền ngồi bên cạnh anh, đưa tay khoát lên vai anh,
"Thế nào anh bạn, hai ta có phải nên từ từ ngồi xuống mà nói chuyện không?"
"Cô muốn nói chuyện gì với tôi?" Niếp Ngân cười nhạt, tao nhã tột cùng, lại nhìn thoáng qua cánh tay nhỏ bé của cô đang khoát lên vai mình, lá gan của nha đầu này thật lớn, vẫn chưa có người phụ nữ nào dám dùng loại động tác này cùng hắn nói chuyện.
Lãnh Tang Thanh nghiêng đầu nhìn anh, Niếp Tích này hôm nay là lạ thế nào đó? Bất quá dáng vẻ cười của anh nhìn rất đẹp, quên đi, mặc kệ anh.
"Rất đơn giản, là chuyện bồi thường, bởi vì cái người biếи ŧɦái như anh không ngăn cản, làm hại sách của bạn tôi phải lùi thời hạn xuất bản lại một thời gian, anh phải bồi thường vật chất lẫn những tổn thất tinh thần cho cô ấy." Một tay đưa ra trước mặt anh, lười biếng thương lượng.
Niếp Ngân nhìn cô, một lúc sau mới nhàn nhạt nói một câu, "Phụ nữ không nên giống như cô."
Lãnh Tang Thanh sửng sốt, "Anh có ý gì?"
"Phụ nữ phải ra dáng phụ nữ." Niếp Ngân tốt bụng giải thích một câu.
Lãnh Tang Thanh cắn răng nhìn anh, người đàn ông này là đầu trâu sao? Nói chuyện lại làm người ta tức thế này? Lấy tay vỗ vỗ lên vai anh vài cái, "Đừng cho là tôi nghe không ra ý của anh, tôi cảnh cáo anh, anh nói chuyện chú ý một chút, cẩn thận tôi đem chuyện xấu của anh nói cho mọi người biết, cho anh bồi thường gấp mười lần tổn thất tinh thần cho tôi!"
Niếp Ngân bất đắc dĩ cười, trên vai không đau nhưng có cảm giác ngưa ngứa, thật không rõ cái tên Niếp Tích này làm sao lại gây ra chuyện lớn như vậy?
"Như vầy đi, cô nói tôi nghe nguyên nhân tôi phải bồi thường."
"A, khuôn mặt này của anh thật là muốn bị đánh mà." Lãnh Tang Thanh cười như ma quỷ, giọng cười cũng có chút bén nhọn, "Nguyên nhân nếu không bởi vì anh, sách của bạn tôi sau lại có thể chưa xuất bản chứ? Niếp Tích, anh cho là ai cũng giống như nhị thiếu gia anh sao? Mỗi ngày không cần làm việc chỉ biết tiêu tiền của cha mẹ? Chúng tôi cần tiền để ăn cơm, sách xuất bản chậm một ngày thì tiền nhuận bút càng chậm ngày đó, anh nói, anh có cần bồi thường phí tổn cho bạn tôi hay không?"
Niếp Ngân nghe xong, lộ ra mấy phần trầm tư, sau đó khẽ gật đầu, "Ừ."
Lãnh Tang Thanh mừng thầm, thấy anh phối hợp như thế chắc là có hi vọng, lại tiếp tục thương lượng: "Sau đó anh lại giở trò tên tạp chí nói tranh biếm họa của bạn tôi dung tục, làm hại tranh biếm họa của bạn tôi thiếu chút nữa không thể xuất bản, anh nói anh có nên bồi thường tổn thất hay không?"
"Nên bồi thường." Niếp Ngân càng khó hiểu mà gật đầu.
Lãnh Tang Thanh vốn nghĩ qua rồi, nếu anh dám không phối hợp, sẽ đánh anh một trận tơi bời, không nghĩ tới thấy độ của anh lại tốt như vậy, càng nhẹ nhõm, "Tiếp theo là tôi, vì chuyện bạn tôi mà gần đây ăn không ngon ngủ không yên, còn bị cái tên đê tiện nhà anh làm tức giận đến thiếu chút nữa bệnh tim tái phát phải vào bệnh viện, có thể nói, tôi vì giúp đỡ bạn bè lấy lại công đạo hao tốn tâm sức, anh nói anh có phải cũng nên bồi thường tinh thần cho tôi hay không?"
Niếp Ngân đem thân thể dựa phía sau, "Chung quy cô muốn tôi bồi thường bao nhiêu cho cô?"
Lãnh Tang Thanh đảo mắt sau đó chìa một ngón tay trước mặt anh.
Niếp Ngân hơi nhíu mày,"Bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm, một trăm vạn." Sau khi nói xong thoáng chốc lại nở nụ cười giả tạo, dừng lại một chữ, "đô-la". Cô nghĩ ra rồi, thật sự bồi thường thành công, cô cùng Phác Tuệ mỗi người một nữa, Phác Tuệ không thiếu tiền, nhưng cô lại thiếu, cô muốn dùng số tiền này tiếp tục đi du lịch, nghĩ lại cũng tốt.
"Một trăm vạn đô-la?" Niếp Ngân nhàn nhạt cười, khẽ lắc đầu, "Nha đầu nhà cô có phải quá tham rồi không?"
"Này, anh có giỏi thì nói rõ ràng coi, bạn tôi chính là nhà vẽ tranh biếm họa thành công nửa năm qua, tranh của cô ấy một khi đưa ra thị trường sẽ làm ngòi nổ đả kích thị trường thế giới, chẳng qua cho anh bồi thường một trăm vạn đã rất hời cho anh rồi, anh biết xuất bản chậm một ngày sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không? Anh ảnh hưởng không chỉ là đến thời gian xuất bản, còn có thời gian tiêu thụ và in bản thảo! Cái đó mọi người gọi là thương cơ (cơ hội làm ăn) phải không? Thương cơ đều bị anh làm lỡ mất rồi!" Lãng Tang Thanh thẳng thắng đem cơ thể của mình chuyển sang đối mặt với anh, nghiến răng nghiến lợi mà nói đạo lý.
Niếp Ngân rất kiên nhẫn mà nghe cô nói xong, có chút suy nghĩ mà gật đầu, rồi lập tức nhíu mày hơi có chút nghi ngờ,
"Tôi có một vấn đề cần thỉnh giáo cô một chút."
"Thỉnh giáo? Được, bổn tiểu thư có thể miễn phí mà giải thích giúp anh."
Niếp Ngân đưa tay vuốt cằm một chút, nhìn cô, "Cô đầu tiên là đánh tôi, sau đó lại ngang nhiên đem tấm ảnh truyền ra ngoài, từ nảy tới giờ, cô nói chuyện với tôi lỗ mãng, xin hỏi, dựa theo lô-gic bồi thường của cô, cô cũng nên bồi thường tiền cho tôi, phải không?"
Ách...
Lãnh Tang Thanh sửng sốt, thấy miệng anh hơi cong lên, khí tức liền bốc ra, "Hứ" thoáng cái đứng lên, chỉ vào anh lạnh lùng nói một câu,
"Niếp Tích, anh muốn bị đánh có phải không?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Niếp Môn
- Chương 4: Nụ cười dưới gốc anh đào