Cửa chính Niếp môn cũng giống với cửa chính biệt thự của Niếp Nhân Quân, hai tấm thép dày ở đây, dù xe đυ.ng phải cũng tan tành, cũng không thấy cửa chính này có một chút gồ ghề nào.
"Mở cửa!" Niếp Tích hô người bảo vệ cửa.
"Cậu Tích!" Bốn bảo vệ chạy tới, trước mặt Niếp Tích mà kính cẩn lễ phép.
"Tôi nói mở cửa! Các ngươi không nghe thấy sao?" Âm thanh Niếp Tích có chút nôn nóng.
Nhưng mà, cậu Tích, chưa có dặn dò của Niếp tiên sinh..." Mấy người bảo vệ nhìn vào trong xe, kinh ngạc phát hiện tình trạng hôn mê của Niếp Ngân.
"Hai...Hai cậu Tích!"
Niếp Tích cũng không chịu nổi nữa, một quyền đánh bay tên bảo vệ dài dòng trước, mặt khác mấy người còn lại đều kinh ngạc mà đứng sững sờ tại chỗ.
Lạnh Tang Thanh cũng mở cửa xuống xe, lòng đầy tức giận mà đi tới trước mặt một tên bảo vệ.
"Ngươi biết tôi không?" Lãnh Tang Thanh miệng mồm lanh lợi.
"Cô, cô chính là khách quý mà Niếp tiên sinh mời tới."Bảo vệ trả lời.
"Ngươi biết tôi vì sao đến nơi này không?" Lãnh Tang Thanh hỏi tiếp.
Bảo vệ sửng sốt một chút, lắc đầu.
"Ngươi biết anh ta là ai không?" Lãnh Tang Thanh chỉ chỉ Niếp Tích đang tra tấn những người khác.
"Anh ta là, Cậu Tích." Vẻ mặt bảo vệ có chút mù mờ.
"Thật không? Vậy trong xe là ai?" Lãnh Tang Thanh thuận thế nhìn thoáng qua Niếp Ngân trong xe, trong lòng từng trận đau đớn.
Bảo vệ nhìn thoáng qua, hai hàng lông may nhíu lại: "Đây, người này mới là Niếp Tích chứ."
" Ngươi nói người này là cậu Tích, còn nói người kia là cậu Tích, cuối cùng người nào mới phải? Thân là một bảo vệ, ngay cả nhận biết mọi người cũng không rõ ràng!" Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh nghiêm túc, để trong lòng bảo vệ thấp thỏm không yên.
Cô tiếp tục hỏi: "Biết Niếp tiên sinh giờ ở đâu, làm cái gì không?"
Bảo vệ không trả lời, ngu ngơ mà nhìn Lãnh Tang Thanh.
Một chuổi vấn đề của Lãnh Tang Thanh giống như rang đậu trong nồi, trong đầu người bảo vệ trước mặt là một mớ hỗn độn, hoàn toàn mơ hồ.
Cô liếc mắt nhìn bảo vệ bằng một con mắt, lần nữa hỏi: "Công tắc cửa chính này ở đâu?"
Bảo vệ bất ngờ hưng phấn từ trong túi lấy ra một điều khiển từ xa, giơ lên trước mặt Lãnh Tang Thanh: "Cái này tôi biết, ở chỗ này."
Lãnh Tang Thanh không có thời gian để đắc ý, đoạt lấy điều khiển từ xa, ấn nút mở, cửa chính chậm rãi mở ra.
Niếp Tích cũng chú ý tới, Lãnh Tang Thanh cho anh một cái nháy mắt ra hiệu lên xe, anh nhanh chóng buông tay đang bóp cổ bảo vệ, vọt vào trong xe.
"Cô khách quý, đây!" Bảo vệ ý thức được sự hồ đồ của bản thân.
"Ngươi đi chết đi!" Lãnh Tang Thanh xoay người đá một cước, vừa lúc đá tới tên bảo vệ trong lúc đó người đàn ông mềm nhũn, bảo vệ trước mặt liền lui lại, lăn lăn trên mặt đất.
Cô nhảy vào trong xe, Niếp Tích lại khởi động xe, vỏ xe rít trên mặt đất, giống như có thể đâm màng tai của người khác.
"Chúng ta mau tới bệnh viện gần nhất!" Trở lại trong xe Lãnh Tang Thanh lo lắng nói, tinh thần Niếp Ngân có chút mơ hồ đầu dựa vào ngực cô.
"Không được, nơi đó không an toàn." Trên mặt Niếp Tích xuất hiện tia nghiêm túc chưa từng có, bệnh viện quả thực không an toàn, trước mắt bệnh viện địa phương vẫn chưa đủ trang thiết bị tiên tiến cùng nhân viên để chửa trị và chăm sóc bệnh nhân, cũng chỉ có trong nhà, nhưng đường hơi xa, đại ca có thể chống cự được tới nhà không?
"Quay về... Về nhà!" Âm thanh yếu ớt của Niếp Ngân vang lên.
Trong lòng Niếp Tích trầm xuống, giẫm lên chân ga tới cực đại, trong nháy mắt tan biến trong tầm mắt mọi người.
____________________________
Niếp môn
Mật thất
Khắp nơi trong không khí đều tràn ngập mùi chết chóc.
Quản gia La Sâm vẫn ấn nơi bị thương ở bụng, lảo đảo đi tới bên cạnh Niếp Nhân Thế, khó khăn mà ngồi trên mặt đất, sự sắc bén trong mắt vẫn chưa tiêu tan.
"Ngươi không sao chứ?" Niếp Nhân Thế nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay La Sâm, trên mặt lại rất bình tĩnh.
La Sâm mở tay ra, nhìn một chút máu của bản thân, càng bịch chặt lại, không nói gì.
"Xem ra, lớp mỡ trên bụng đã cứu ngươi, mau xử lý vết thương một chút đi." Niếp Nhân thế thấy được La Sâm liều mạng vì mình, trong lòng không khòi có phần thương xót.
La Sâm vẫn không nói gì, chỉ hít một hơi sâu, trên mặt lộ vẻ căm phẫn.
Hai mắt Niếp Nhân Thế trng nháy mắt u ám xuống, nhìn bọn họ chằm chằm đi vào thang máy, cắn răng, từ giữa hàm răng gạt bỏ: "Niếp Nhân Quân, ta phải đem cả nhà bọn ngươi đuổi cùng gϊếŧ tận! Còn có con nha đầu đáng ghét kia!" Tiếp theo hắn lạnh lùng dặn dò kẻ dưới: La Sâm, cho ta đáp án."
La Sâm khó khăn từ trên mặt đất đừng lên, bên trong ngăn tủ bên cạnh, lấy ra một cây kéo lớn, vô cùng căm hận mà gầm nhẹ: "Không sai, nhất định phải đuổi cùng gϊếŧ tận bọn họ!"
Nói xong, cánh tay vung lên
"Bụp!" Kéo xuyên qua thái dương của Niếp Nhân Thế.
Vẻ mặt Niếp Nhân Thế khó hiểu mà trừng mắt với La Sâm, sau đó trong nháy mắt mà mất mạng.
La Sâm khom lưng vuốt mặt của Niếp Nhân Thế, lạnh lùng mà nhìn vẻ mắt hắn, trong ánh mắt lộ ra sự âm u khó đoán.
Mà lúc này, cửa thang máy, mở...
_______________________________
"Mau! Mau mở cổng!" Tần quản gia thở hổn hển chạy đến cổng.
Mấy người đầy tớ dùng tốc độ nhanh nhất để đẩy cánh cổng ra.
Không quá một phút đồng hồ, chỉ thấy xe Niếp Tích giống như tia chớp chạy nhanh đến, lúc chạy qua cổng, hai miếng cửa sắt bị gió thổi vang lên tiếng kêu "Vù vù", tiếp theo im bặt, băng ca đã chuẩn bị bên cạnh từ sớm.
Niếp Tích nhảy xuống xe, vài người khiên Niếp Ngân nằm trên băng ca, cấp tốc đưa đến phòng cấp cứu.
Mặt nạ dưỡng khí, máy điện tim... Trong vòng hơn mười giây, toàn thân Niếp Ngân từ trên xuống dưới đã bị "vũ trang toàn bộ", anh đã bất tỉnh nhân sự.
Lãnh Tang Thanh trên đường chưa hề rời khỏi Niếp Ngân nửa bước, đi vào phòng chữa bệnh, loại cảm giác quen thuộc này lần thứ hai kéo tới, cùng với cảm giác trong phòng phẩu thuật ở mật thất giống nhau như đúc, cảnh này khiến nổi sỡ hãi trong lòng cô dâng lên, cầm lấy tay Niếp Ngân ra sức lắc lắc, rất sợ anh ngủ một giấc rồi không tỉnh lại nữa.
Tần quản gia phía sau cũng chạy tới phòng chữa bệnh, thấy tình trạng của Niếp Ngân như vậy, nước mắt thoáng cái đã trào ra: "Thiếu gia! Thiếu gia người làm sao vậy!"
"Cha biết không?" Niếp Tích hỏi quản gia.
"Trong điện thoại tôi không nghe rõ tình hình thực tế, không có nói cho ngài." Tần quản gia lau nước mắt khóc thút thít.
Niếp Tích suy nghĩ vài giây, thở dài: "Thông báo cho ông ấy đi."
Một câu nói đến Tần quản gia cũng sợ mà mềm nhũng ra, nắm tay Niếp Tích: "Tiểu thiếu gia. đại thiếu gia sẽ không có nguy hiểm gì phải không? Xin ngài dừng làm tôi sợ!"
Niếp Tích không nói gì, khớp hàm đã căng đau, khóe môi mấp mái, có chút phát ra âm thanh.
Tần quản gia khóc chạy tới cửa phòng khách, sửa sọan lại bản thân một chút, dùng sức lau nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào." Niếp Nhân Quân lên tiếng.
"Tiên, tiên sinh, có chút chuyện khần cấp, cần ngài xử lý một chút." Tần quản gia ép giọng nói bản thân bình thường.
Nhưng Niếp Nhân Thế liếc mắt liền nhìn ra mắt ông sưng đỏ, trong lòng có một dự cảm không tốt.
"Thủ tướng tiên sinh, thật ngại quá, tôi thất lễ một chút." Ông đang cùng quan chức chính phủ nói chuyện vội vàng nói câu xin lỗi liền ra khỏi phòng.
Cửa vừa mới đóng, nước mắt Tần quản gia tiếp tục lăn dài, "Tiên sinh, ngài mau đến phòng chữa bệnh xem đi, cậu Niếp Ngân bị thương rất nặng, có lẽ..." Ông cũng không nói ra khỏi miệng.
"Cái gì?" Niếp Nhân Quân như sấm đánh, "Nó không phải đi rồi sao?" Khi đang nói chuyện, bước chân đã hướng đến phòng chữa bệnh.
Đẩy cánh cửa ra, bên trong một mảnh hỗn loạn, nhân viên chữa bệnh dùng tốc độ cực nhanh để xử lý công việc, ngay cả thấy Niếp Nhân Quân đến cũng tập trung chuyện môn như cũ, ngay ngắn trật tự.
Niếp Nhân Quân đẩy những người cản đường trước mặt, sải bước tới bên giường, thấy được Niếp Ngân đang hấp hối, trên máy điện tim một phần ba đã chạy không bình thường, một sự đau khổ tràn ngập mỗi tế bào trong toàn thân ông.
"Là ai làm nó bị thương thành thế này!" Ông gầm lên giận dữ như tiếng sấm vang dội.
"Cha, người không nên gấp gáp." Niếp Tích đi tới đỡ lưng, Niếp Nhân Quân muốn té xỉu.
Niếp Nhân Quân thấy trên mặt anh ngấn nước, gạt bỏ tay anh ra: "Các ngươi cuối cùng đã làm cái gì?"
"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này! Cứu đại ca trước!" Niếp Tích cũng giống như gào lên.
Lúc này, một vị bác sĩ có chút căng thẳng mở miệng: "Niếp tiên sinh, tiểu thiếu gia, cậu Niếp Ngân mất máu quá nhiều, bây giờ cần một lượng máu lớn."
"Lấy của tôi!" Khi đang nói chuyện, Niếp Tích đã xăng tay áo lên, duỗi ra trước mặt bác sĩ.
"Của con không được." Niếp Nhân Quân lo lắng mà nói: "Con và Niếp Ngân là sinh đôi khác trứng, nhóm máu không giống nhau." Bàn tay siết chặt, đầu ngón tay bị nghiền ra máu.
"Nhóm máu của cậu Niếp Ngân là AB." Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm nói.
Niếp Tích nóng ruột đánh một đấm vào tường, anh đối với bản thân cảm thấy tức giận không thôi.
Tần quản gia đi tới bên cạnh Niếp Nhân Quân: "Tôi bây giờ gọi điện cho bệnh viện, để cho bọn họ bằng tốc độ nhanh nhất đem máu qua đây."
"Không kịp nữa rồi!" Bác sĩ nhìn chằm chằm máy điện tim, cầm tay Niếp Ngân thử độ ấm, "Người ở đây, ai cùng nhóm máu với anh ta?"
Mọi người nhìn nhau, một mảnh lo lắng.
"Tôi giống, lấy máu của tôi đi!" Lãnh Tang Thanh một mực nhìn Niếp Ngân bên cạnh, đột nhiên đứng dậy, lau nước mắt trên mặt.
Trong phòng đột nhiên yên lặng, tất cả nhìn chằm chằm cô gái chưa từng gặp mặt.
"Này... Lượng máu cậu Niếp Ngân cần tương đối nhiều, chỉ sợ cô không được." Vẻ mặt bác sĩ lúng túng, rồi lại không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Cần bao nhiêu?" Lãnh Tang Thanh bình tĩnh mà hỏi.
"Có thể đên hai mươi phần trăm máu trong người cô." Bác sĩ bình tĩnh mà nhìn cô.
Lãnh Tang thanh cũng là bác sĩ, trong lòng cô biết rõ 10% máu bên trong người, cũng đã là giới hạn, nếu xuất hai mươi phần trăm cơ hội sống của cô chỉ còn con số lẻ.
Cô lần nữa quay đầu nhìn Niếp Ngân, khuôn mặt anh tuấn cùng với ngũ quan như điêu khắc hoàn toàn ở trong đôi mắt trong suốt của cô. Cô muốn nhớ kỹ anh, mà lúc này nhịp đập trên máy điện tim đã tăng nhanh, tất cả mọi người biết, Niếp Ngân nằm trên giường muốn nói cái gì đó.
Lãnh Tang thanh không nghe theo anh, nói dứt khoát: "Bây giờ chúng ta bắt đầu đi."
"Lãnh Tang Thanh? Tôi làm sao có thể tin được cô?" Niếp Nhân Quân nhìn ánh mắt hoài nghi nhìn cô gái mà ông muốn diệt trừ.
Lãnh Tang Thanh không hề nhìn ông, ánh mắt vẫn đặt trên mặt Niếp Ngân, cô vươn ngón trỏ nhợt nhạt, kéo nhẹ qua chiếc môi lạnh của Niếp Ngân, cười ấm áp, nụ cười rất đẹp, nhưng khiến cho người nhìn tan nát cỏi lòng, "Tôi? Đây là tôi nợ anh ấy."