Chương 28

Cho dù là vì cô ấy là quản lý của Vân Phục, nhìn thấy những bình luận trong bài viết cảm thấy không chịu nổi, cũng không đến mức tức giận mà mua nhiều đồ xa xỉ như vậy tặng người khác chứ?

Đống đồ trong xe này giá trị có khi lên đến hai triệu.

Cho dù là chi phí công, cũng không đến mức như vậy.

Công ty ấy mà, đừng nói đến hai triệu, ngay cả việc chi hai mươi triệu để mua sắm cho Vân Phục cũng phải tính toán kỹ lưỡng, tổ chức vài cuộc họp rồi giả vờ hào phóng mà chia cho đội ngũ.

Hơn nữa đưa cho Vân Phục, những thương hiệu này cậu cũng không phân biệt được tốt xấu, nếu là áo thì mặc, là mũ thì đội, Stella tặng những thứ này còn không bằng cho phép cậu ăn một bát cơm chiên cho thực tế.

Chu Kỷ không muốn nghĩ nhiều, đứng bên ngoài cửa sổ xe hút xong điếu thuốc, vội vã đi mua cơm chiên cho Vân Phục.

Vân Phục vừa sốt xong, sắc mặt xanh xao, ngay cả khi đối diện với bát cơm chiên cũng không có cảm giác thèm ăn, Chu Kỷ cố gắng dụ dỗ cậu ăn được vài miếng, rồi từ trong túi lấy ra một hộp sữa Chú Lạc đã mua sẵn: “Biết cậu thích uống cái này, uống đi.”

Vân Phục nâng hộp sữa uống được một nửa, không chịu nổi, lại ngửa đầu dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chu Kỷ xử lý rác quay lại thấy cậu tự giác đeo khẩu trang, trên cổ trắng ngần nổi lên vài tĩnh mạch xanh, Adam"s apple thỉnh thoảng trượt lên xuống, sống mũi ẩn trong nửa mặt dưới của khẩu trang, hàng mi như lông quạ phủ xuống dưới mắt.

Dù có đỏ hay không, có người như thể sinh ra đã được định sẵn để làm ngôi sao, gương mặt ấy vốn đã là điều trời ban.

Cậu ở lại cùng Vân Phục truyền dịch, sau đó đi lấy thuốc, trên đường về vừa lái xe vừa nhắc nhở ghế sau: “Những buổi biểu diễn thương mại trong mấy ngày tới cậu đừng đi nhé, Stella đã hủy cho cậu. Nhưng cuối tuần phải tham gia Weibo Night, đây là thảm đỏ lớn đầu tiên của cậu, mọi người đều đang mong chờ, Stella bây giờ vẫn đang liên lạc…”

“Đội hình tạo dáng mượn đồ cho cậu đấy.”

Vân Phục khẽ đáp lại một tiếng.

Chu Kỷ tiếp tục nói: “Đồ ở ghế sau là Stella mua cho cậu, sau này khi đi sân bay nhớ mang theo nhiều bộ quần áo để thay, tránh bị người ta châm chọc, không tốt cho cậu và cả đội.”

Lúc này Vân Phục mới chú ý đến đống túi bọc đủ loại chất thành đống nhỏ bên cạnh.

Cậu nghiêng đầu nhìn một hồi, rồi hỏi: “Giá bao nhiêu?”

Chu Kỷ: “Đừng nghĩ đến việc chuyển tiền cho cô ấy, công ty sẽ hoàn phí.”

“Công ty?”

“Tôi cũng thấy kỳ lạ, không biết sao bỗng dưng công ty lại rộng rãi như vậy.” Lưu lượng xe trên đường phố vào đêm khuya đã giảm nhiều, không lâu sau Chu Kỷ đã lái xe đến khu chung cư, đưa xe vào bãi đỗ dưới hầm, “Có lẽ họ sợ ảnh hưởng đến dư luận, tác động đến những sự kiện thảm đỏ và concert của cậu sau này.”

Nghệ sĩ tham gia các sự kiện lớn và concert thường cần đến đồ thời trang cao cấp hoặc các thương hiệu haute couture tài trợ, mà không có thương hiệu nào muốn cho một ngôi sao bị chế giễu về trang phục thường ngày mượn đồ.

Đưa Vân Phục đến tận cửa nhà, Chu Kỷ còn phải đổi lại áo khoác của Stella và xe, trước khi rời đi không quên dặn dò: “Uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm, mai tôi sẽ mang cơm cho cậu—tôi biết cậu không thích uống thuốc, nhưng tối nay nhất định phải nhớ uống, đừng có lười biếng.”

Vân Phục không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ gật đầu tiễn Chu Kỷ ra về.

Khi Chu Kỷ vào thang máy, Vân Phục quay lại phòng khách, đang chuẩn bị vứt thuốc vào thùng rác thì chuông cửa reo.