Chương 24

Sau khi lên xe, Khê Nhất Xuyên nói: “Cởi khẩu trang ra đi, đeo lâu cũng ngột ngạt.”

Vân Phục tháo khẩu trang, Khê Nhất Xuyên vừa lái xe vừa liếc nhìn Vân Phục: “Cậu trông thật tái, thời gian này không nghỉ ngơi gì cả, vẫn đang chạy show à?”

Khê Nhất Xuyên biết tình hình của Vân Phục, cũng hiểu lý do cậu không ngừng nhận việc là để trả nợ.

Công ty của Vân Phục giờ đã đến bước đường cùng, khó khăn lắm mới có một show có thể kiếm tiền, họ chỉ muốn lợi dụng một mình Vân Phục, toàn bộ các show đều yêu cầu số lượng chứ không quan tâm đến chất lượng.

Với danh tiếng hiện tại của Vân Phục, chạy một show hát ba bốn bài có thể kiếm được ít thì cũng một hai chục triệu, cao thì lên đến cả triệu, nhưng có đến chín mươi phần trăm số tiền đó đều bị công ty lấy đi. Có lúc Vân Phục chạy cả ngày, giọng khàn đến mức không nói được mấy câu.

Khê Nhất Xuyên trước đây cũng từng nghĩ đến việc giới thiệu tài nguyên phim cho Vân Phục, vì quay phim có thù lao cao, và so với việc liên tục nhận show thì không tốn sức bằng. Nếu gặp may mắn có đội ngũ tốt, độ nổi tiếng còn có thể tăng vọt. Nhưng Vân Phục đã từ chối.

Vân Phục có tính cứng đầu, nói thẳng ra là một người ngang bướng, những chuyện không muốn làm thì cho dù người khác nói thế nào cũng vô dụng. Cậu cho rằng mình không phải là diễn viên chuyên nghiệp, cho dù tài nguyên tốt đến đâu cũng không làm cậu động lòng.

Vì vậy, Khê Nhất Xuyên cũng đoán được một phần lý do khiến Vân Phục chạy show khắp nơi trên toàn quốc chính là do ý muốn của cậu.

Còn lý do cụ thể thì Khê Nhất Xuyên không thể nghĩ ra, nhưng trực giác cho anh biết mục đích của Vân Phục chắc chắn không chỉ đơn giản là kiếm tiền cho công ty.

“Tôi nói cậu quản lý cũng nên dừng lại đi, có thể làm thì làm, không được thì đóng cửa, nhận đủ loại công việc, ngày nào cũng hai giờ sáng đi ngủ, sáu giờ dậy, vừa mở mắt đã phải chạy ra sân bay, có giống tham gia thử thách cực hạn không? Chỉ thiếu mỗi việc tổ chức tiệc ở nơi rừng núi cho cậu thổi sáo là xong.” Khê Nhất Xuyên nói, “Kiếm tiền không thể kiểu này được. Nếu cậu thực sự không chịu đựng nổi, thì nói thẳng đi, bảo chị Đài cho cậu nghỉ vài hôm.”

Vân Phục vốn không thấy gì nghiêm trọng, nhưng Khê Nhất Xuyên lải nhải một hồi, bên tai cậu vang lên, chớp mắt một cái, cơn buồn ngủ lại ập đến.

Thật sự là đến lúc nghỉ ngơi rồi.

Vân Phục gật đầu: “Tôi sẽ nói.”

Xe vào bãi đỗ, Khê Nhất Xuyên còn định theo Vân Phục lên lầu: “Cậu không đói sao? Tôi lên nấu cho cậu chút gì ăn.”

Vân Phục mệt mỏi chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, bảo Khê Nhất Xuyên về, bản thân im lặng bước vào thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, Vân Phục không ấn nút lên tầng nhà mình, mà là quay lại tầng một ra khỏi đơn vị, đứng sau bồn hoa nhìn chằm chằm vào chiếc ghế dài mà cậu đã có ảo giác về Phí Bạc Lâm vào buổi sáng.

Trên ghế dài lúc này có hai người bảo mẫu đang đẩy xe đẩy trẻ em và trò chuyện với nhau, Vân Phục dựa vào tường, đợi họ rời đi cho đến khi không còn ai tới chiếm chỗ đó, mới chậm rãi đi qua khu vườn.

Cậu không ngồi ngay vào chỗ mà Phí Bạc Lâm đã ngồi, mà đứng trước ghế một lúc, rồi từ từ ngồi xuống chỗ bên cạnh nơi Phí Bạc Lâm từng xuất hiện, như thể hình bóng trong ảo giác sáng nay giờ đang ở bên cạnh.

Vân Phục ngồi im lặng rất lâu, gió thổi làm tay và mặt cậu hơi tê dại, bỗng nhớ ra điều gì, cậu lấy điện thoại ra, bấm một dãy số và gọi.