Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Niên Thiếu Tiều Tụy, Tương Tư Vụn Vỡ

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quý Mộ Bạch đã xem qua chân dung của ta, thế nên chàng nhận ra ta.

Chàng làm bánh hoa đào cho ta ăn.

Ai có thể ngờ được, một thư sinh văn nhã như chàng lại có tay nghề tốt đến vậy?

Ta ăn rất ngon miệng, Quý Mộ Bạch vừa cười vừa rót nước cho ta:

“Ăn chậm một chút, tất cả đều là của nàng mà.”

“Nếu nàng thích thì sau này, mỗi ngày ta đều làm cho nàng ăn.”

“Mỗi ngày?”

Chẳng qua chỉ là một từ, hai chữ, vậy mà lại khiến cả hai chúng ta đều đỏ mặt.

Ta không khỏi mong chờ cuộc sống sau khi kết hôn, nhìn dáng vẻ bận rộn của chàng trong bếp, ta không nhịn được hỏi:

“Mọi người đều nói quân tử phải cách xa nhà bếp, sao chàng lại làm không biết mệt?”

Chàng dùng giấy gói kỹ những chiếc bánh hoa đào còn sót lại, nhét vào trong tay ta:

“Quân tử cũng cần ăn cơm mà?”

“Nấu cơm cho nương tử là chuyện hiển nhiên.”

Ngày ấy, ánh nắng dịu dàng đến mức khiến người ta quên cả giờ giấc.

Mãi cho đến hoàng hôn, khi mẹ vội vã đến tìm, ta mới lưu luyến rời khỏi.

Ta vội vàng hỏi mẹ, bao lâu nữa mình mới có thể gả cho Quý Mộ Bạch.

Mẹ chê cười ta không biết xấu hổ, nhưng ta không quan tâm nhiều như vậy.

Ta chỉ biết, mới liếc mắt một cái thôi là ta đã thích chàng rồi.

Cha mẹ hai bên chọn ngày lành tháng tốt cho chúng ta, ta chờ rồi lại chờ, vốn tưởng rằng mình sẽ chờ được kiệu hoa của Quý Mộ Bạch, nào ngờ lại nghe được tin sơn tặc đã ập vào thôn.

Sơn tặc vào thôn, cô nương chưa gả chồng đều gặp nạn.

Một số người sẽ bị kéo ra làm trò tiêu khiển, có những người lại bị bán đi để đổi lấy tiền.

Cha mẹ giấu ta trong hầm:

“A Ngôn, con nhất định phải chờ đến khi quan sai tới thì mới được ra ngoài.”

“Chỉ có quan sai đại nhân mới có thể bảo vệ chúng ta.”

Họ chỉ dặn ta trốn, nhưng lại không nói cho ta rằng họ sắp gặp nguy hiểm.

Ta tận mắt nhìn thấy Khương Yển dẫn theo thủ hạ xông vào trong sân nhà ta, muốn cướp sạch những vũ khí bằng sắt mà cha ta vất vả rèn được.

Đó là tâm huyết của cha, ông ấy không muốn, liều ch/ết bảo vệ.

Khương Yển dùng một chân đá vào eo cha ta.

Ta nhớ rõ, bởi vì hằng năm làm nghề rèn, trên eo cha ta có chấn thương rất nghiêm trọng.

Bị đá một cái, cha ngã đập đầu vào trên khung cửa, đầu chảy đầy m/á/u, nằm im bất động.

Đúng lúc này, Quý Mộ Bạch chạy đến.

“Sao các người có thể tàn nhẫn như vậy, đến cả một ông lão cũng không buông tha?”

Khương Yển cười:

“Tàn nhẫn? Còn có chuyện càng tàn nhẫn hơn kìa!”

Hắn rút con d/a/o trên lưng ngựa ra, trực tiếp chém đứt một bàn tay của mẹ ta.
« Chương TrướcChương Tiếp »