Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Niên Thiếu Tiều Tụy, Tương Tư Vụn Vỡ

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn duỗi tay xoa xoa mái tóc của ta, bất đắc dĩ mà cười nói:

“Thánh Nữ đều bướng bỉnh như vậy à?”

Ta trả lời hắn:

“Đây là thành ý của ta.”

Tưởng Đại Tí vẫn không đồng ý:

“Đại phu nhân, chuyện này không thoả đáng……”

Ta cười:

“3 năm trước, vì ở bên hắn mà ta dùng chân trần giẫm lên than đã ch/á/y đỏ, bây giờ đổi lại là hắn, vì sao lại không thể?”

Ta vươn tay nắm lấy vạt áo của Khương Yển:

“Nếu chàng thật sự muốn ở bên cạnh ta thì đừng ngần ngại thể hiện thành ý.”

“Nếu không thể thì cút đi cho ta……”

Khương Yển nhấp môi, đôi mắt thâm thuý ẩn chứa sự tối tăm:

“Được, ta đi. Chỉ cần nàng vui là được.”

Đêm hôm đó, vì dỗ ta vui, Khương Yển dùng chân trần giẫm lên than đỏ.

Than ch/á/y nóng rực khiến lòng bàn chân hắn bị bỏng, mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn.

Hắn nằm trên giường, hai chân bôi một lớp thuốc mỡ dày, không quên nắm chặt tay ta dỗ dành:

“Bây giờ phạt cũng đã phạt rồi, nàng nên nguôi giận rồi chứ?”

Ta cong khóe môi, nở nụ cười với hắn, lại nắm chặt lấy bàn tay hắn.

Mấy ngày kế tiếp, Khương Yển vẫn luôn ăn vạ trên giường của ta nằm dưỡng thương, dường như hai ta lại trở về như trước.

Ngày thứ tư khi ta đang chăm sóc Khương Yển, Diệp Ninh bị Tưởng Đại Tí đưa về, toàn thân đều là m/á/u.

“Đại đương gia, phân bộ của chúng ta bị Thanh Phỉ Bang bao vây tiêu diệt, ta khó khăn lắm mới cứu được Diệp Ninh cô nương ra.”

Cả người Tưởng Đại Tí bẩn thỉu, hắn không ngừng thở phì phò, cực kì mệt mỏi.

Trong phòng im lặng như nước, sau một lúc lâu, Tưởng Đại Tí mới hoàn hồn lại, nhận ra rằng hình như hắn đã nói lỡ lời.

“Cút ngay!”

Khương Yển ném một chiếc gối về phía hắn, Tưởng Đại Tí nhìn ta, lại nhìn về phía Khương Yển, xoa xoa mũi mang Diệp Ninh ra ngoài.

“Hóa ra là Diệp Ninh không đi……”
« Chương TrướcChương Tiếp »