Chương 6

11.

Răng nanh của anh ta cạ cạ vào gáy tôi, đè chặt người tôi và hít hà lung tung thứ gì đó.

Tôi bị anh ta khống chế chặt chẽ, trong lòng cảm thấy hoảng sợ vô cùng.

Sự chênh lệch về sức mạnh khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.

Có cái gì đó không đúng.

Đúng là Alpha có xu hướng dễ nổi điên trong kỳ dịch cảm, nhưng Beta hoàn toàn không giống như vậy.

Trừ khi bạn đang mê sảng…

Tôi căng đầu nhìn vào cánh tay tên Alpha và chắc chắn rằng tôi đã nhìn thấy dấu vết của những lỗ kim trên đó.

Tôi đã từng gặp Alpha này trước đây, rõ ràng trước đây anh ta có chiều cao trung bình, nhưng bây giờ cơ bắp của anh ta nở nang và to hơn rất nhiều.

Tất cả các loại thuốc biến đổi gen đều bị cấm trong liên bang.

Khả năng cao nhất bây giờ là anh ta đã uống một loại thuốc cường hóa sức mạnh bị cấm.

Mặc dù cơ bắp và thể chất được tăng cường trong thời gian ngắn nhưng tác dụng phụ là sẽ trở nên cực kỳ bạo lực trong kỳ dễ cảm, dẫn đến tình trạng mơ màng, không minh mẫn như hiện nay.

...Vấn đề là ai có thể cứu tôi bây giờ!

Nếu cứ mắc kẹt như thế này lần nữa chắc tôi sẽ ngạt thở mà chết mất.

Đang lúc tôi đang tuyệt vọng thì một bóng người đột nhiên lao ra.

Chính là Lâm Tư Nhiên đi rồi lại quay lại.

“…Mẹ mày!” Cậu ấy nhanh chóng thúc cùi chỏ vào điểm yếu của Alpha đang điên cuồng.

Alpha lùi lại một bước vì đau đớn, bắp tay thả lỏng buông tôi ra.

Cuối cùng tôi cũng thở được, hổn hển sợ hãi.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa thì phát hiện Lâm Tư Nhiên đã cởϊ áσ khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trong mắt lộ ra vẻ âm hiểm và đáng sợ.

“Sao mày dám chạm vào chị ấy.”

Tôi chợt nhận ra Alpha đối diện mình cũng rất quen thuộc.

Anh ta chính là Alpha đã bị Lâm Tư Nhiên đẩy xuống đất và đánh bại khi tôi mới nhậm chức.

Lâm Tư Nhiên nhìn anh ta, cười lạnh: "Mày đánh không lại tao, cho nên mới lén lút dùng thuốc cấm?"

Alpha dường như nhận ra, lại dường như không nhận ra, mơ hồ điên cuồng.

Ngửi được mùi hương của Omega, anh ta lập tức chuyển sự chú ý, rống to lao về phía Lâm Tư Nhiên.

Lâm Tư Nhiên thực sự gặp khó khăn khi chiến đấu trong cuộc chiến này.

Một vài cú đấm đầu tiên của cậu ấy đã khiến Alpha ngã xuống đất, chiếm thế thượng phong.

Thế nhưng độ cứng và sức mạnh cơ bắp của Alpha sau khi uống thuốc tăng cường sức mạnh đã được cải thiện rất nhiều, anh ta không hề cảm thấy mệt mỏi và cứ lao tới hùng hục như con trâu đất.

Họ chiến đấu trong một trận hỗn chiến, có một vài Alpha nghe tiếng động đã đến giúp đỡ, nhưng họ không thể sánh được với Alpha đang trong giai đoạn bạo lực.

Tôi gọi cho bộ phận an ninh và nhờ một vài Alpha canh giữ lối vào Omega.

Tay tôi run đến nỗi nước mắt gần như trào ra.

Tình hình trên sân rất tồi tệ, nhưng các Alpha đến hỗ trợ đã cố gắng hết sức, có thể nghe thấy nhiều âm thanh bị bóp nghẹt và âm thanh va chạm cơ bắp đau đớn.

Trong số đó, Lâm Tư Nhiên bị đánh một cách tuyệt vọng nhất.

Người thanh niên bị bầm dập, bầm tím nhưng vẫn nắm chặt tay, lao về phía trước hết lần này đến lần khác.

Nhưng sự khác biệt về sức mạnh không thể được bù đắp bằng kỹ năng thể chất.

Khi cậu ấy bị đánh gục lần nữa, một bóng người quen thuộc bước ra khỏi tòa nhà ký túc xá.

Là Đoàn Tinh Húc.

Hắn chỉ cần vài động tác là đã có thể hạ gục Alpha đang điên cuồng.

Giây tiếp theo, một chiếc xe an ninh đến, một nhóm nhân viên bảo vệ dùng dùi cui điện đánh Alpha đang điên cuồng bất tỉnh và đưa anh ta đi.

Sự khác biệt về sức mạnh giữa Alpha và Omega hàng đầu được bày ra một cách tàn nhẫn trước mặt họ.

- --Khi nó đạt đến một ngưỡng nhất định, căn bản không thể dùng bất kỳ thiết bị nào để đo lường.

Lâm Tư Nhiên thở hổn hển, trên mặt đầy vết thương, ngẩng đầu nhìn Đoàn Tinh Húc.

Cậu choáng váng một lúc.

Đoàn Tinh Húc kéo Lâm Tư Nhiên đứng dậy, môi hơi nhếch lên.

“Hãy để chuyện này cho Alpha lo.”

Sau đó tôi giúp Lâm Tư Nhiên chạy đến phòng y tế.

Cậu ấy chỉ còn một tia tỉnh táo, hơi hé mở đôi mắt đen láy và thì thầm vào tai tôi.

"Tôi thực sự muốn trở thành một Alpha."

"...Bằng cách này tôi mới có thể bảo vệ chị."

12.

Có quá nhiều Alpha bị thương.

Bác sĩ của trường đang chữa trị vết thương cho từng người một.

"Người nhiều quá, tôi làm không nổi, tôi sẽ nhờ dì quản lý ký túc giúp các em uống thuốc." Bác sĩ nói.

Các học sinh Alpha bị thương đang cười toe toét trong đau đớn thì bị sốc khi nghe thấy điều này.

"Dì ấy cũng được à?"

"Ừm, tôi và cô ấy là bạn cùng lớp. Chúng tôi đều tốt nghiệp trường Cao đẳng Y tế Liên bang và cùng nhau tham gia hỗ trợ chiến trường." Bác sĩ vừa nói vừa buộc chặt miếng băng.

Tôi lấy miếng gạc và dụng cụ khử trùng ra rồi nhờ một học sinh Alpha lau vết thương, mỉm cười.

"Tất cả đều là quá khứ."

Trên thực tế, trước khi du hành thời gian, tôi cũng là một bác sĩ lâm sàng.

...Nhưng đó đã là quá khứ xa vời.

Sau khi vết thương của học sinh đã được xử lý, bác sĩ đã đến gặp tôi.

Anh ấy nói riêng với tôi: “Tai nạn này lớn đến mức có thể cậu sẽ bị sa thải”.

Tôi hiểu được điều này.

Tôi nói: “Mặc dù đó là một thảm họa bất ngờ nhưng đó thực sự là lỗi của tôi trong việc kiểm soát nó”.

“Cho dù nhà trường không sa thải, tôi cũng sẽ chọn cách từ chức.”

Nghĩ đến cuộc sống ký túc xá yên bình, hạnh phúc mấy tháng qua, tôi vẫn không khỏi thở dài.

Đây có lẽ là cơ hội duy nhất mà tôi có thể tham dự vào cuộc sống của những con người thiên chi kiều tử này.

Từ nay sẽ đường ai nấy đi, không còn là những quỹ đạo trùng nhau nữa.

13.

Lâm Tư Nhiên được gia đình đưa về nhà.

Lúc Omega đang bất tỉnh được đưa lên chiếc xe Maybach, tôi cũng đến tiễn.

Đoàn Tinh Húc đứng bên cạnh tôi, một tay đút túi, hình như cậu ta cũng cảm nhận được sự lo lắng của tôi, cậu ta nhàn nhạt nói:

“Nguồn lực y tế của Lâm gia còn tốt hơn trưởng học nhiều.”

Đương nhiên tôi biết điều này. Nhưng khi sự việc lần này phát sinh, sự áy náy của tôi đã vượt qua lý trí.

Tôi nhịn không được mà thầm nghĩ, nếu như lúc đó tôi kịp thời để ý đến sức khỏe tinh thân của Alpha đó, kịp thời khuyên bảo, liệu có phải tất cả những điều này sẽ không xảy ra không.

Các học sinh sẽ không bị thương, Lâm Tư Nhiên cũng sẽ không bị thương nặng hôn mê không tỉnh, bị đưa về ngôi nhà ma quỷ đó.

Đáng tiếc không có nếu như. Bởi vì mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này, trường học đã đuổi học tên học sinh đó, còn phạt tôi ba tháng lương, bắt tôi viết bản kiểm điểm năm ngàn chữ.

Tôi đáp ứng lãnh đạo kiểm tra kỹ những lỗ hổng an ninh ở tòa nhà số 6.

Đồng thời chủ động nộp đơn từ chức.

Lãnh đạo nhìn tôi nửa ngày không nói gì cả.

Một lúc sau, ông mới trịnh trọng nghiêm túc nói:

“Tiểu Tố, cô có biết tại sao trường chúng ta lại phải xây dựng một tòa ký túc xá để cho Alpha và Omega cùng chung số như tòa số 6 không?”

Tôi nói:

“Bởi vì ký túc xá của trường có hạn, số lượng Omega của trường lại ít, bởi vậy nên trường học mới gộp lại cho mọi người ở chung ký túc xá, sau đó tăng cường bảo vệ?”

“Đó chỉ là nguyên nhân thứ yếu mà thôi”, Lãnh đạo cười nói, “AO ở chung, là yêu cầu của trường học, cũng là yêu cầu thiết yếu của xã hội tương lai.”

“Trong thế giới ABO, Alpha và Omega nhìn có vẻ như đang chiếm vị trí đứng đầu về về mặt thể lực và trí tuệ, nhưng thức tế bọn họ lại không bằng Beta.”

Lãnh đạo khoanh tay, nói tiếp:

“Beta không có tuyến thể, không bị tin tức tố quấy nhiễu, có thể dùng 100% lý trí để bình tĩnh giải quyết sự việc, cũng là sợi dây liên kết kết nối Alpha và Omega.”

“Alpha và Omega được định sẵn là những người sở hữu nguồn gen tốt hơn, nhưng họ lại thường bị bản năng điều khiển, không cách nào khống chế được dụng vọng của bản thân.”

“Nhưng thế giới này không thể cứ mãi vận hành như vậy được.” Lãnh đạo cười nói.

“Chúng ta cần phải có một tương lai càng tỉnh táo, càng lý trí hơn.”

Ông nói:

“Lúc trước khi thảo luận việc có nên để Alpha và Omega ở chung không, tôi đã bỏ một phiếu phản đối. Nhưng sau này cách nghĩ của tôi lại dần dần thay đổi.”

“Khoa học đang phát triển, kỳ phát tình của Alpha và Omega đã không còn quá nghiêm trọng nữa, những vấn đề sinh lý đã không còn là lý do ràng buộc bọn họ nữa. Họ đã có thể kiểm soát được bản thân rồi.”

Lãnh đạo mỉm cười nhìn về phía tôi, trên gương mặt già nua hiện ra vẻ khí thế phấn khởi:

“Sự tồn tại trong suốt bao nhiêu năm qua của toà ký túc số 6 không phải là minh chứng rõ ràng nhất cho việc này hay sao?”

Tôi nhìn lãnh đạo, sững người gật gật đầu.

Lãnh đạo tiếp tục nói:

“Bởi vậy, ít nhất ở lại đây đến hết năm đi. Có khi cô ở đây thêm một khoảng thời gian suy nghĩ lại thay đổi đấy.”

Tôi gật gật đầu, không tiếp tục kiên trì thêm nữa.

Tôi đẩy cửa bước ra, ánh nắng tươi đẹp bên ngoài chiếu sáng lên khuôn mặt tôi.

Trong khoảnh khắc, tôi chợt hiểu ra rất nhiều việc.

Xuân qua thu tới, tôi vẫn như trước tiếp tục làm quản lý ở tòa nhà ký túc xá số 6.

Alpha và Omega ở đây đều đã quen với sự tồn tại của tôi.

Bọn họ vẫn như trước xuất hiện trước mặt tôi, vào lúc lên lớp hoặc tan học tặng cho tôi một đóa hoa tươi đẹp.

Nhiều hoa như vậy nhưng tôi chỉ nhận những đóa tường vi mà thôi. Sau khi Lâm Tư Nhiên bị người nhà mang đi đã không còn quay lại nữa.

Tôi đã từng vô số lần mở điện thoại, do dự nhìn vào ảnh đại diện hình chiếc bánh quy nhỏ, lưỡng lự hồi lâu vẫn không dám gửi tin nhắn làm phiền.

Soạn một đoạn tin nhắn, sau đó lại lặng lẽ xóa đi. Có một đứa trẻ đã từng luôn luôn ước muốn được trở thành Alpha. Tôi muốn tự mình kể lại câu chuyện này cho cậu ấy. Nhưng lại sợ sẽ làm xáo trộn cược sống yên bình của cấu ấy, làm cậu ấy lại tiếp tục bị rơi vào vòng xoáy.

Giới tính không phải là sự phó thác của trời cao. Bất kể là Alpha, Omega hay cả Beta đều có trách nhiệm, có tương lai của riêng mình.

Là một Omega, cậu ấy đã làm rất tốt rồi.

Sau khi trải qua một tháng gió thu hiu quạnh, cái lạnh của mùa đông cũng dần dần xuất hiện, vấn vít trên từng cành cây ngọn cỏ.

Sau kỳ thi cuối kỳ khắt khe của Học viện Quân sự Liên Bang, vũ hội mùa đông cũng sắp đến gần.

“Cô ơi cô cũng đi xem một chút đi.” bé Omega thân quen với tôi tha thiết nắm lấy cánh tay tôi nói.

“Từ sau khi Lâm Tư Nhiên đi em đã không còn được thấy cô cười nữa rồi.”

Những Omega khác cũng ồn ào hưởng hứng, kêu muốn cùng tôi cùng nhau tham gia vũ hội.

Đợi khi bọn họ rời đi, tôi mới đưa tay khẽ chạm lên khuôn mặt.

Hóa ra, đã lâu như vậy tôi không cười rồi sao?

Sau khi các Omega rời đi, có một người từ trong góc tối bước ra.

“Có thể cùng tôi tham gia vũ hội lần này được không?”

“Tôi không có ý định tham gia.”

“Tôi muốn mời chị khiêu vũ cùng tôi.” Cậu ấy nói.

Tôi lắc lắc đầu, không muốn phá vỡ giới hạn giữa hai người chúng tôi một chút nào.

“Tôi sẽ không tham gia vũ hội.”

“Cậu là Alpha hàng đầu, nhất định có rất nhiều Omega nguyện ý cùng cậu khiêu vũ.”

Đoàn Tinh Húc nói:

“Nhưng tôi chỉ muốn khiêu vũ cùng chị thôi.”

“...Là bởi vì lần cá cược đó sao?” Tôi hỏi.

Dường như bị nói trúng tim đen, trong thoáng chốc cậu ta hơi ngẩn người.

Khi lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt của cậu ta có chút phức tạp:

“Chị…”

Tôi ném mẩu giấy trong tay đi:

“Sao tôi lại biết được? Tôi sớm đã biết rồi.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu ta:

“Lúc cậu nhìn người khác, trong ánh mắt cậu lúc nào cũng tràn đầy vẻ khinh thường.”

Đúng vậy, tôi nhớ lại rồi.

Từ sớm đã nhớ lại tất cả rồi.

Kết cục cuối cùng trong tiểu thuyết, từ đầu đến cuối đều chỉ toàn là bi kịch.

Đoàn Tinh Húc theo đuổi Lâm Tư Nhiên chỉ là vì một trận cá cược yêu đương.

Sau khi thắng trận cá cược đó, cậu ta không chút do dự bỏ rơi Lâm Tư Nhiên.

Suy cho cùng một Omega như Lâm Tư Nhiên, dù có xinh đẹp kiêu ngạo, cũng là một bông hoa có gai.

Chỉ cần một chút không cẩn thận, sẽ bị gai đâm cho m.áu chảy đầm đìa.

“Alpha như cậu, dù có thể hiện ra bao hiêu dịu dàng, lịch sự cũng không thể nào che dấu được sự lạnh lùng từ tận xương cốt.”

Tôi nhớ lại kết cục bị lãng quên của câu chuyện. Trong truyện, Lâm Tư Nhiên đau lòng cắt đi tuyết thể, bị tiêm vào cơ thể hoóc môn Alpha. Cậu ấy vứt bỏ tất cả, biến thành một Alpha.

Cậu ấy còn quyết tuyệt báo thù, khiến cho Đoàn Tinh Húc phải trả giá.

Nghĩ đến đây, tôi nhịn không được mà thở dài một hơi.

May mắn, mọi việc đã thay đổi rồi.

Cậu ấy hiện tại sẽ không còn bị bất cứ ai làm tổn thương nữa.

Đoàn Tinh Húc đi rồi.

Sau khi bị vạch trần, cậu ta cởi bỏ lớp ngụy trang, lộ ra dáng vẻ càng lạnh bạc, càng tỉnh táo lý trí.

Sau khi cởi bỏ lớp mặt nạ quân tử, cậu ta so với bất kỳ Alpha nào đều giống Alpha hơn.

Nhưng trước khi rời đi, cậu ta để lại cho tôi một câu nói.

“Chị rất thông minh.”

Tôi rất thông minh sao?

Tôi ngồi xổm trước cửa tòa nhà ký túc xá số 6, đối mặt với ký túc xá trống rỗng không bóng người, tôi nhịn không được mà cười lớn.

Chỉ là tôi quá tỉnh táo, lại biết trước tình tiết mà thôi.

Người thông minh không phải tôi, mà là một người khác kìa.

Cách một bờ hồ bên kia là khán phòng với ánh đèn nhảy múa.

Ở đó có ánh đèn sáng lấp lánh, tiếng nhạc du dương vang vọng, trái ngược hoàn toàn với sự tĩnh mịch của tòa nhà ký túc xá.

Tôi đã chán ngấy với việc tưởng tượng ra khung cảnh ở buổi khiêu vũ.

Sôi động huyên náo như vậy, khung cảnh có lẽ sẽ rất thú vị.

Sau khi trải qua một học kỳ căng thẳng, cuộc sống trong học viện quân sự lại nhàm chán như vậy, bọn họ cũng nên buông thả lỏng một lần.

Đáng tiếc Lâm Tư Nhiên không tham gia.

Nếu năm sau cậu ấy có thể thuận lợi quay lại, có lẽ cậu ấy sẽ có thể tham gia được.

Đáng tiếc lúc đó tôi đã từ chức rồi, sẽ không thể gặp lại cậu ấy một lần nữa.

Không hiểu sao tâm tình tôi lại có chút hụt hẫng.

Trong lúc tôi đang lặng lẽ ngồi đếm đàn kiến trên mặt đất, bỗng nhiên có một bàn tay thon dài mang theo một đóa tường vi tinh tế xinh đẹp duỗi ra trước mặt tôi.