6.
Trong bệnh xá, Omega đã chìm vào giấc ngủ sâu sau khi được tiêm thuốc ức chế.
Tôi bước ra khỏi phòng cách ly nồng nặc mùi thuốc khử trùng để tìm bác sĩ trực.
Bác sĩ thấy tôi đi ra, nhấp một ngụm trà dâu rồi thản nhiên mỉm cười.
"Cô Tô, cô bận lắm à? Hôm nay mới là lần thứ hai chúng ta gặp nhau."
“Quả thật có hơi bận.” Tôi cười khổ.
Ai mà ngờ ngày đầu tiên đi làm đã gặp phải hàng loạt sự cố náo loạn như vậy chứ!
Ngày hôm nay bận rộn đến mức tôi thậm chí còn không có thời gian để uống rượu.
Haiz, đây có phải là nỗi đau hằng ngày của các Beta phải bán mình cho tư bản không?
Ngẩng đầu nhìn bác sĩ Alpha đang uống trà trong cốc giữ nhiệt, tôi liền ngồi xuống gõ bàn: “Nhưng không ngờ cậu lại thực sự làm việc ở trường này.”
Bác sĩ của trường này, bạn học cũ của tôi, ngước đôi mắt hoa đào lên và cười nói:
“Việc tôi được làm việc ở Học viện Quân sự Liên bang lạ lắm à?”
"Nhưng Hiểu Hiểu, việc cậu sẵn sàng đến đây làm quản lý ký túc bình thường, điều này thật sự làm tôi ngạc nhiên đó."
Tôi thò tay nhặt vài quả táo trong giỏ trái cây, ngồi xuống bắt chéo chân, thở ra một hơi thư giãn sau một thời gian dài đầy biến cố.
“Năm ngoái tốt nghiệp xong thì lêu lổng mất một năm, phát hiện ra tìm việc thật sự quá khó khăn, tình cờ được nhà trường mời nên tôi mới đến đây làm.”
Alpha bác sĩ mỉm cười, không trả lời tôi.
Tôi nhịn không được cắn một miếng táo: “Nhưng sao có thể nói công việc của quản lý ký túc xá là bình thường? Đó là phụ trách giám sát, chăm sóc sức khỏe thể chất và tinh thần của học sinh..."
Tôi còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy một tiếng kinh hô vang lên từ phòng cách ly phía bên kia bức tường.
Tôi lập tức nhảy lên khỏi ghế của mình. Alpha bác sĩ mỉm cười xua tay: "Được rồi, dì quản lý ký túc của chúng ta, mau đi xem học sinh của cậu đi."
Anh xé toa thuốc vừa kê cho tôi: “Cậu ấy đã uống thuốc ức chế rồi, thể chất của sinh viên quân đội tốt lắm, dự kiến
ngày mai sẽ khỏi bệnh thôi. Nếu tối nay sốt cao không khỏi thì hãy cho cậu ấy uống thuốc này. "
Tôi có thể làm gì trong tình huống này cơ chứ? Chỉ có thể nhận đơn thuốc với nụ cười gượng gạo.
Bác sĩ riêng của Lâm Tư Nhiên đang có chuyến công tác tạm thời nên hiện không có ở đây.
Mà bác sĩ của trường lại là Alpha nên đương nhiên không tiện chăm sóc cậu ấy.
Chính vì thế dì quản lý ký túc là beta tôi đây lại là người phù hợp có thể ở lại và chăm sóc Omega trong thời kỳ phát tình.
Trên thực tế, với sự phát triển của khoa học công nghệ ngày nay, kỳ phát tình của Omega đã không còn quá khó khăn nữa, về cơ bản thì chỉ cần tiêm một mũi thuốc ức chế là đã ok rồi.
Nhờ tác dụng thần kỳ của thuốc ức chế và miếng dán ức chế, mọi tầng lớp xã hội đã bắt đầu tuyển dụng nhân sự là Omega, kể cả các học viện quân sự cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, Lâm Tư Nhiên lại là một sinh viên có thể chất đặc biệt, khả năng kháng lại những loại thuốc ức chế rất mạnh nên mỗi kỳ phát tình của cậu ấy đều rất khó khăn và cần được cách ly theo dõi trong phòng y tế.
Lắc đầu hai cái, tôi cắn một miếng táo rồi bước vào phòng cách ly cam chịu số phận.
Sau khi tiêm thuốc ức chế, Lâm Tư Nhiên nằm trên giường trong phòng cách ly, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu chặt, khóe mắt có chút đỏ ửng, toàn thân suy nhược do sốt cao.
Nhưng xét theo vẻ mặt kiên cường của cậu ấy thì khó có thể nói cậu ấy là một Omega.
Tôi buồn chán nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của Lâm Tư Nhiên, trong đầu chợt nhớ ra nội dung trong tiểu thuyết.
Trong truyện, Lâm gia là là gia tộc quân sự lâu đời của Liên bang, còn Đoàn gia lại là gia tộc có sức ảnh hưởng lớn vầ mặt chính trị.
Chính vì thế, cặp đôi đến từ hai gia tộc này không thể bàn cãi là vô cùng môn đăng hộ đối.
Cuộc sống của Lâm Tư Nhiên ban đầu rất khó khăn, bố mẹ cậu ly hôn từ sớm, mẹ cậu đã nuôi lớn cậu trong một khu ổ chuột, mãi đến khi mẹ qua đời thì cậu mới được nhà họ Lâm nhận về.
Thân phận Omega không những không mang lại cho Lâm Tư Nhiên lợi ích gì mà còn khiến cậu mất đi rất nhiều thứ.
Số phận bị định đoạt từ còn nhỏ, đến tuổi trưởng thành sẽ phải gả cho một gia đình giàu có xứng đôi. Khi còn nhỏ cậu ấy chỉ được học ở trường học dành cho Omega quý tộc, học cách làm một người vợ, làm mẹ cho những gia đình quý tộc.
Nhưng đứa trẻ này từ nhỏ đã bướng bỉnh, bề ngoài trông vô hại nhưng bên trong lại tàn nhẫn hơn bất kỳ ai.
Cậu ấy đã trốn khỏi trường Omega và bắt cóc anh trai mình, đe dọa nhà họ Lâm phải cho cậu ấy đi học tại Học viện quân sự. Cuối cùng cũng được tự do thong thả một thời gian.
Lâm Tư Nhiên thông minh bẩm sinh, ở Học viện Quân sự Liên bang như cá gặp nước.
Trong thế giới ABO, sự phát triển của công nghệ từ nhiều năm trước đã làm thay đổi nhiều quan niệm lạc hậu.
Mặc dù Alpha và Omega vẫn bị ràng buộc bởi một số quan niệm truyền thống, nhưng có rất nhiều người đã đột phá và tỏa sáng trong nhiều lĩnh vực.
Sau khi trải qua một vài cân nhắc, Học viện Quân sự Liên bang cũng cần những Omega hàng đầu để làm một số công việc kỹ thuật.
Nhưng là Omega, muốn thành công bước chân vào đây là điều không hề dễ dàng.
Câu chuyện “O bá đạo ngọt ngào” phần lớn sẽ diễn ra trong khuôn viên trường, chỉ một phần rất nhỏ là được kết thúc trong quân đội.
Nếu tôi nhớ không nhầm. lúc đó Lâm Tư Nhiên đã rời khỏi nhà họ Lâm. Nhưng kết thúc của câu chuyện là gì——
Không chỉ có hai nhân vật chính sống hạnh phúc bên nhau mà dường như còn có điều gì đó khác đã xảy ra…
"Lâm Tư Nhiên hai mắt đỏ hoe, chặn mọi người lại, nhịn đau tiêm thuốc vào cánh tay trái..."
Câu nói này dường như đã vang lên trong đầu tôi, nhưng trí nhớ của tôi lại ngày càng trở nên mơ hồ hơn.
Đang lúc bối rối thì người trên giường đột nhiên cử động.
Môi cậu khẽ mấp máy, sau đó phát ra vài từ mơ hồ.
“T-tôi muốn ăn bánh quy tròn nhỏ…”
Cái gì?
Máy bán hàng tự động ở bên ngoài phòng y tế, tôi nhớ mình vừa đi ngang qua có nhìn thấy những bịch bánh quy tròn nhỏ.
Tôi nhìn chằm chằm cậu ấy, bất động, chắc đang nói mớ thôi.
Nhưng Lâm Tư Nhiên tựa hồ đang gặp ác mộng, sắc mặt tái nhợt ẩm ướt, ngón tay thon dài nắm chặt thành giường, đôi mắt đen láy hé ra một khe hở: “Tôi muốn ăn…”
Tôi và cậu ấy nhìn nhau, chán nản nói: “Được rồi, được rồi, tôi mua cho cậu ngay.”
Cậu ấy uể oải mở mắt, nhìn một cái rồi quay đi: “Tôi muốn bánh quy chấm sữa…”
Tôi cam chịu đứng dậy: “Được, tôi chấm cho cậu.”
Ăn xong bánh quy tròn nhỏ, Lâm Tư Nhiên vẫn sốt, tôi lại bận bịu đi chuẩn bị thuốc cho cậu ấy.
Loay hoay mãi đến nửa đêm, cuối cùng cũng dỗ được tiểu tổ tông này ngủ, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả là tôi ngủ gục trên mép giường, kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.
Sáng hôm sau, Lâm Tư Nhiên nhìn chằm chằm tôi, giọng nói có chút khàn khàn.
“Đêm qua là chị…”
“Ừ.” Tôi uể oải mở mắt ra, nhưng rồi tôi nhớ ra mình còn phải đi làm nữa
Lắc lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo.
"Cậu đã tỉnh rồi thì tôi đi trước đây, bác sĩ có dán chỉ dẫn ở đầu giường cho cậu đọc đó."
Sau khi tùy tiện nói xong câu này, tôi cũng lười nhìn sắc mặt cậu ta, quay người đi làm việc, để lại trên đầu giường nửa túi bánh quy tròn nhỏ.
…
Lâm Tư Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng của tôi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trở lại Tòa 6, tôi đang nghĩ đến việc bắt lấy một học sinh ngẫu nhiên để add tôi vào lại nhóm chat ký túc xá.
Đột nhiên, điện thoại rung lên, hình đại diện bánh quy tròn nhỏ trước đây xóa tôi khỏi nhóm chat đã gửi lời mời kết bạn cho tôi.
Cầm điện thoại trên tay, tôi vẫn đang nhai bánh quy vị sữa, mùi vị khá ngon.
Bánh quy tròn nhỏ không nói một lời kéo tôi vào nhóm ký túc xá, sau đó lạnh lùng chuyển quyền trưởng nhóm cho tôi.
Đạt được mong muốn, tôi tự tin gửi sớ văn giới thiệu mà tôi đã chuẩn bị trước đó vào nhóm.
Bên dưới rất nhanh đã gửi đến rất nhiều tin nhắn [Tung hoa] [Dì quản lý siêu đỉnh].
Tôi nhìn chằm chằm vào thông tin trên màn hình, tự tin tăng gấp đôi.