Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Niên Thiếu Hữu Vi

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
4.

Thành thật mà nói, suy nghĩ đầu tiên của tôi là lao tới và kéo anh ta ra ngoài ngay lập tức. Với tư cách là dì quản lý ký túc được trường đại học giao phó những trọng nhiệm cao cả, tôi chỉ đơn giản là không thể tha thứ cho những học sinh công khai vi phạm nội quy trường học trước mặt tôi!

Nhưng tôi vẫn do dự không tiến tới. Ngập ngừng nhìn Omega xinh đẹp bị thương, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo.

Không thể nào?!

Trong khi tôi nhìn tới cậu ta, cậu ta liền mỉm cười khıêυ khí©h với tôi,trên mặt còn lộ ra vài phần thờ ơ tùy ý.

Tôi do dự mở miệng: "Lâm Tư Nhiên?"

Omega lười biếng đáp lại, sau đó bước xuống khỏi Alpha khuôn mặt tái nhợt đang gần như ngất đi. Khoảnh khắc cậu buông tay ra, Alpha kia liền thở hổn hển như thể được tái sinh, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy dài trên mặt.

Mà trong lòng tôi lúc này lại là một mảng mưa rền gió dữ. Omega điên cuồng mặc áo sơ mi trắng trước mặt quả thực chính là nhân vật chính Lâm Tư Nhiên trong sách.

Nhân vật chính dung mạo quả thực không tầm thường chút nào, chói mắt như sao băng rơi xuống nhân gian, cũng đúng như trong sách nói, có thể không chớp mắt liên tiếp đánh bại ba Alpha.

Tự biết bản thân chỉ là một quản lý ký túc Beta bình thường, tôi đành đứng tại chỗ nhường đường cho cậu ấy. Lâm Tư Nhiên chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi ánh mắt lại rơi vào tên Alpha đang dựa trên thân cây.

Cậu thanh niên vẫn như cũ một thân áo sơ mi trắng rộng thùng thình xộc xệch, nhưng đôi mắt lại sáng đến đáng sợ, như thể trong đó có một quả cầu lửa đang bùng cháy.

Cậu cười lạnh: “Đoàn Tinh Húc, lần này cậu thắng.”

Alpha tên Đoàn Tinh Húc cuối cùng cũng đứng thẳng người lên, dáng người cao lớn, mà khi hắn hạ mắt xuống nhìn mọi người, đôi mắt màu hổ phách dường như chứa đầy băng giá, cao không thể với tới.

Hắn không nói gì, Lâm Tư Nhiên hừ lạnh một tiếng, bàn tay mạnh mẽ nhanh như chớp lướt qua bả vai, lấy đi chiếc áo đồng phục đang treo trên cành cây.

Tôi nhìn hiện trường hỗn loạn và hai người đang ẩn ẩn tỏa ra khí tức đối lập trước mắt, cảm thấy vô cùng bối rối.

...Tại sao tôi lại có cảm giác hai nhân vật chính không ổn chút nào nhỉ?

Nhưng ngay sau đó, Lâm Tư Nhiên đã rời đi ngay mà không thèm quay đầu lại. Tôi nhìn Alpha vẫn đang co giật đau đớn trên mặt đất, cuối cùng cũng nhớ đến hình như có một học sinh đáng thương đang cần tôi đưa đến phòng y tế.

Hầy, thực sự không hề dễ dàng chút nào, thân là một Beta nữ bình thường, tuy rằng tôi so với các beta nữ khác có cao lớn hơn chút nhưng nếu muốn tự mình khiêng một tên Alpha to như con trâu này đi thì quả là lực bất tòng tâm.

Nhìn xung quanh, đang tính nhờ vài học sinh tới giúp thì phát hiện ra nhóm học sinh đứng hóng hớt đã giải tán từ bao giờ. Tôi đành lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho phòng bảo vệ cầu cứu.

Đột nhiên, một bàn tay mảnh khảnh với những khớp xương rõ ràng vươn ra nắm lấy tay tôi.

“Không cần.” Một cánh tay vòng qua eo tôi, bên tai có tiếng gió thổi qua khiến tóc tôi xõa tung.

Tôi vô thức ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng. Đoàn Tinh Húc đi đến bên cạnh tôi. Alpha lạnh nhạt thờ ơ cúi đầu, lặng lẽ nhìn tôi.

“Để tôi giúp chị.” Đôi môi mỏng của hắn khẽ mấp máy nói.

Tôi ngây người gật đầu.

Trong mơ hồ hình như tôi có thể ngửi thấy mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng đâu đây. Mùi hương rất nhẹ lướt qua nhưng rất sảng khoái, mùi hương vấn vít như thể đang bao bọc lấy cơ thể tôi, khiến đầu tóc tôi dần chìm đắm trong hương thơm nhẹ nhàng tinh tế.

5.

Tôi không hỏi tại sao mấy người họ lại xuất hiện trong rừng cây nhỏ, lại còn là trong tình cảnh đó. Trong phòng y tế, tôi chủ động hỏi cách liên lạc của Đoàn Tinh Húc.

Hắn ta có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lấy điện thoại ra, đôi mắt sáng lên trông thấy.

"Add tôi vào nhóm ký túc xá đi."

Tôi thờ ơ thêm vào phương thức liên lạc của hắn, không để ý đến một tia thất vọng lóe lên trong đôi mắt màu hổ phách.

Không sai, với tư cách là dì quản lý ký túc, tôi đang cực kỳ nóng lòng muốn thể hiện!

Đã đến lúc cho mấy khứa này biết thêm một vài “thủ đoạn” cao thâm của tôi rồi!

Đoàn Tinh Húc hình như có vẻ sửng sốt, một lát sau, hắn tựa hồ hiểu ra cái gì, khóe miệng cong lên một độ cong khó hiểu.

Những ngón tay thon dài trắng nõn của hắn gõ nhẹ lên màn hình, cuối cùng cũng thành công kéo tôi vào nhóm ký túc xá.

Tôi hài lòng nhìn nhóm chat 500 thành viên, bắt đầu biên đạo một đoạn diễn văn về bản thân. Cuối cùng, tôi nghĩ nghĩ một chốc rồi sao chép lại những nội quy, quy định mà tôi đã chuẩn bị trước đó.

Đã xong! Tuyệt vời ông mặt trời!

Hay lắm, một màn giới thiệu bản thân hoàn hảo, tôi tự tin nhấn nút gửi.

Ủa? Ủa?

Tại sao tôi lại bị đuổi khỏi cuộc trò chuyện nhóm?! Tôi nhanh chóng kéo xuống cuộc trò chuyện nhóm có dấu chấm than màu đỏ. Tin nhắn cuối cùng sau khi tôi bị đuổi xuất hiện trên màn hình.

[Lâm Tư Nhiên: Đoàn Tinh Húc, đừng có mà thượng vàng hạ cám, loại người tạp nham nào cũng add vào nhóm.]

Mịa, sao khứa này dám đá tôi khỏi nhóm chứ!

Tôi nhanh chóng tìm thấy phòng của Lâm Tư Nhiên trong danh sách, mười phần khí thế đá tung cánh cửa ký túc xá của cậu.

Tuy nhiên, vừa đạp cửa mở ra, tôi chợt cảm thấy hơi nóng trong phòng ngủ dâng trào ra tận ngoài cửa ập vào mặt tôi. Căn phòng kín gió, rèm kéo kín, tạo thành một không gian tối tăm, khí nóng dày đặc bao trùm khắp phòng.

Tôi cau mày, mò mẫm tìm số điện thoại để gọi cho phòng y tế.

Ôi trời, cái cậu này, xin đừng xảy ra chuyện gì nhé…

Kết quả là, trước khi tôi kịp gọi điện, một bóng người đã lao về phía tôi ngăn tôi lại.

“Đừng…” Omega ngước khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, mồ hôi chảy dài trên mặt, không giấu được đôi mắt đỏ rực và đuôi lông mày dài.

Omega trước mặt tôi mạnh đến kinh ngạc, mạnh gần bằng tôi. Thế giới trước mắt đang quay cuồng, trước khi tôi kịp phản ứng thì đã bị cậu ấy đã đẩy ngã xuống đất.

Trời đất quỷ thần ơi, tên này còn dám đánh cả quản lý ký túc xá! Quả nhiên là cái tên giáo bá nam chính vô pháp vô thiên trong tiểu thuyết mà.

Ngay lúc tôi đang tức giận đến mức không kiềm chế được, Lâm Tư Nhiên đã làm ra một vài động tác làm người khác không ngờ nổi——

Cậu ấy ôm chầm lấy tôi, vùi đầu vào hõm cổ tôi hít một hơi thật sâu, giống như một chú cún nhỏ, hình như đang cố gắng tìm kiếm một mùi hương nào đó.

Cảm giác nóng rát ở hõm cổ khiến tôi không thể bỏ qua, tôi choáng váng một lúc rồi bắt đầu xoay chuyển đầu óc suy nghĩ. Khoảnh khắc kế tiếp, tôi phát hiện ra nhược rõ ràng nhất trên cơ thể cậu ấy, điên cuồng chà xát xuống.

Sự khác biệt lớn nhất giữa ba giới tính A, B và O nằm ở những tuyến thể mềm mại và nhạy cảm nhất sau gáy của Omega. Alpha thường truyền tin tức tố vào tuyến thể của Omega để hoàn thành việc đánh dấu tạm thời.

Là một Beta, tôi đương nhiên không thể đánh dấu cậu ấy được rồi. Nhưng điều đó không ngăn cản tôi tìm ra điểm yếu của cậu ấy và trừng phạt nó.

"Ừm." Thấy gáy bị chà xát, Lâm Tư Nhiên đột nhiên nhỏ giọng rêи ɾỉ, thanh âm khàn khàn.

Trước khi cậu ấy kịp phản ứng, tôi đã nhấn nút gọi không chút do dự. Và với tốc độ cực nhanh, tôi chồm dậy kéo chiếc khăn lớn bên cạnh ra và quấn chặt lấy người Lâm Tư Nhiên.

Khi có tiếng điện thoại vang lên, Lâm Tư Nhiên ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trẻ con hiện lên một tia bối rối. Đường quai hàm của cậu ấy sắc bén gọn gàng, nhưng đôi lông mày ngang bướng của cậu ấy lại hơi cong, khi nghiêng đầu sẽ trông giống một chú chó lớn đáng yêu.

Tay tôi nhất thời ngứa ngáy, không nhịn được mà lấy khăn lau cho tên nhóc này. Cả hai chúng tôi đều sững sờ, nhưng cậu chưa kịp nổi giận thì tôi thấy cuộc gọi đã được kết nối, vội nói:

“Có một học sinh ở tòa nhà 6 phát tình, yêu cầu cách ly y tế.”
« Chương TrướcChương Tiếp »