Chương 5



Giây phút biết được sự thật, Giang Văn Tự ngẩn người như bị s é t đ á n h.

Một lúc lâu sau anh ta mới chậm rãi đưa mắt nhìn về phía tôi.

“Niên Niên…”

Tôi thản nhiên nhìn gương mặt tái mét của anh ta, thấy được cả nỗi đau và sự bất lực từ trong đôi mắt ấy.

Anh ta đang khóc.

Như thể những lời muốn nói đều mắc nghẹn ở cổ họng, không sao nói được thành lời, cuối cùng cùng hoá thành ân hận vô biên ẩn sau trong đôi mắt đỏ hoe.

Tôi chợt nhớ lại một chuyện từng xảy ra ở trại trẻ.

Sinh nhật năm tôi lên tám, tôi rất muốn uống một lon nước ngọt.

Khi đó Giang Văn Tự đột nhiên m ất t ích, giám đốc trại trẻ đã đi tìm anh ta rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy, suýt chút nữa đã báo c ả n h s á t rồi.

Cuối cùng, khi anh ta trở về, trên người chằng chịt v ết th ương.

Giang Văn Tự cởϊ áσ khoác, lấy lon coca lạnh trong lòng ra đưa cho tôi, sau đó mỉm cười nói với tôi sinh nhật vui vẻ.

Sau đó lại suýt xoa bởi v ết th ương trên khoé miệng

Sau này tôi mới biết, anh ta thi đ ấu v ật với mấy đứa trẻ con bên ngoài, phần thưởng chính là một lon coca.

Ngày hôm đó tôi còn nhận được phần quà thứ hai…

Ôn Đình bảy tuổi vừa khóc vừa đập vỡ con thỏ nhỏ đựng tiền tiết kiệm, dùng tiền tiêu vặt mình tiết kiệm bấy lâu nay mua cho tôi một miếng bánh ngọt dâu tây.

Cũng vì miếng bánh ngọt ấy, năm thứ hai sau khi Giang Văn Tự được nhận nuôi rời khỏi trại trẻ, lại có một gia đình nhà giàu có khác tới đây.

Lúc giám đốc trại trẻ hỏi tôi có muốn đi theo họ không, tôi đã nhìn Ôn Đình đang vừa sợ vừa vô cùng mong chờ đứng bên cạnh rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Thế là Ôn Đình đi cùng bọn họ còn tôi thì ở lại trại trẻ đến khi mười tám tuổi.

Thời gian thấm thoát trôi qua và mọi thứ đều đã thay đổi. Giang Văn Tự, người trước kia vì muốn tặng cho tôi một lon coca mà đ ánh nhau đến nỗi mặt mũi b ầm dập. Ôn Đình, người trước đây từng dùng hết số tiền tiết kiệm của mình tặng quà sinh nhật cho tôi. Còn tôi, người từng khó khăn lắm mới nhường lại cơ hội nhận nuôi.

Không ai còn là dáng vẻ ban sơ nữa.

Sau cùng tôi nói với Giang Văn Tự:

“Có thể ban đầu anh làm thế là vì muốn bù đắp cho Ôn Đình nhưng dần dần anh đã nảy sinh tình cảm với cô ta cũng, nó không còn là giả nữa.”

“Anh đừng phủ nhận, cũng không nhất thiết phải phủ nhận, những khi tôi bị tuỳ ý vứt bỏ, những đêm trằn trọc mất ngủ đều là bằng chứng.”

“Thay lòng là thay lòng, dù có cố tái hợp thì chỉ khiến tôi thấy ghê tởm với những ký ức trong quá khứ thôi.”

“Giang Văn Tự, chúng ta buông tha cho nhau đi.”



Phía Giang Văn Tự cắn mãi không buông, cuối cùng vẫn phải dùng đến k iện t ụng để ly hôn.

Cũng may luật sư Trần Giang Trọng Ninh giới thiệu cho tôi là một người đáng tin, tôi đã trở thành khách hàng thắng k iện thành công thứ 106 của anh ấy.

Tôi được chia cho một khoản tài sản kếch xù, tôi đã dùng một phần tiền trong đó để thành lập một công ty, chiêu binh mãi mã, bận rộn suốt mấy tháng ròng.

Sau ba tháng ly hôn tôi mới có thời gian nghỉ ngơi, tôi tìm một dịp nào đó để mời Giang Trọng Ninh và luật sư Trần ăn cơm.

Chập tối, đứng trước cửa công ty, tôi nhìn thấy chiếc xe của Giang Trọng Ninh.

“Chúc mừng em, bắt đầu một cuộc sống mới.” Anh cười nói.

Do luật sư Trần và Giang Trọng Ninh là bạn bè nên trong thời gian thời gian k iện t ụng, ba người chúng tôi cũng thường xuyên hẹn nhau đi ăn.

Lâu dần, tôi cũng hiểu được phần nào tính cách thật của Giang Trọng Ninh.

Trông anh có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất lại là một người rất gia giáo, anh luôn có chính kiến và quy tắc của mình với rất nhiều chuyện.

Rất ít khi anh cười nhưng khi cười rộ lên lại khiến người ta rung động.

Ví hiện tại, trong lúc thơ thẩn tôi không biết mình đã ngồi ở vị ví phó lái trên xe Giang Trọng Ninh tự khi nào.

Nhìn góc nghiêng góc cạnh của anh, tôi dần bừng tỉnh, hơi xấu hổ nói: “Anh nói hôm nay luật sư Trần không đi ăn cùng chúng ta sao?”

“Ừ, cậu ấy bận đi xem mắt rồi.”

“Ồ.” Tôi nổi hứng hóng chuyện: “Anh ấy vừa trẻ trung lại vừa tài giỏi, sự nghiệp thành công mà vẫn cần đi xem mắt sao?”

Giang Trọng Ninh lái xe bằng một tay, anh cười mỉm quay sang nhìn tôi rồi nói: “Em khá thích cậu ấy nhỉ.”

Tôi vô thức nói theo ý anh: “Luật sư Trần đẹp trai như thế, cô gái nào mà không rung động chứ.”

“Anh thì sao?”

Đôi mắt anh sâu như xoáy nước, tôi không thấy được cảm xúc trong dó.

Con tim bỗng loạn nhịp, tôi lắp bắp: “Gì… gì cơ?”

Giang Trọng Ninh không nhìn tôi nữa, anh cởi hai cúc áo sơ mi, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.

“Không có gì.”

Sau khi cơm nước xong xuôi, tôi đi dạo bên bờ sông với Giang Trọng Ninh.

Mặt nước in bóng những vì sao, gió thổi nhè nhẹ, chiếc thuyền nhỏ khẽ đung đưa.

“Em có muốn ngồi thuyền không?” Giang Trọng Ninh chợt nói.

Cũng lâu lắm rồi tôi không ngồi thuyền, bèn đồng ý.

Đến khi hai đứa ngồi lên trên thuyền tôi mới chợt nhận ra bầu không khí này có phần lúng túng.

Không nói ra được lạ ở đâu nhưng chỗ nào cũng lạ.

Giang Trọng Ninh ngồi đối diện tôi, đôi chân dài tuỳ ý vắt chéo, dáng ngồi vừa lười biếng vừa ưu nhã.

Dù đang trong hoàn cảnh nào thì anh cũng giống như một quý tộc bước ra từ trong bức bích hoạ thời trung cổ của phương Tây vậy.

Tôi bỗng nhớ lại năm đó khi anh vẫn chưa rút khỏi giới giải trí, anh từng được giới truyền thông mệnh danh là “người tình trong mộng các cô gái muốn lấy làm chồng nhất".

Để phá vỡ bầu không khí lúng túng này tôi đã nhắc lại chuyện này với Giang Trọng Ninh rồi cười nói.

“Năm đó em buồn chán lướt weibo, nể mặt người nhà em cũng bầu cho anh một phiếu đấy.”

“Sau đó có một *tài khoản ảo share lại bài đăng đó của em, khiến em hết hồn.”

(*) Không online, không đăng bài, không trò chuyện.

“Tài khoản ảo?” Giọng Giang Trọng Ninh trầm hẳn.

“Đúng vậy, một ngày nọ tự dưng có một tài khoản theo dõi em, không có ảnh đại diện, không đăng bài, không có thông tin, lần nào em đăng weibo người ấy cũng like bài, chẳng phải là tài khoản ảo sao?

“Có điều khi đó người ấy share lại bài nói anh là người tình trong mộng các cô gái muốn lấy làm chồng nhất em thật sự rất bất ngờ, bởi đó là bài đăng duy nhất trên weibo của anh ấy.”

“Nếu không phải chắc chắn đó là tài khoản ảo, em còn tưởng người ấy thầm thương t r ộ m nhớ em chứ, ha ha ha.”

Đột nhiên Giang Trọng Ninh im lặng.

Tôi cũng im bặt, có một linh cảm sắp tới sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

“L*иg đèn bên kia bờ sông đẹp quá, em muốn chụp ảnh.”

Tôi cầm điện thoại đứng dậy, muốn chuyển chủ đề.

Không ngờ lại đứng không vững, còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã nhào về phía trước, lao vào một vòng tay.

Tôi ngồi trên đùi Giang Trọng Ninh, anh ôm eo tôi, còn tay tôi lại không khống chế được mà đặt lên l*иg ngực anh.

Tôi cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch của anh.

Khoảnh khắc ấy tôi như ngừng thở, mở to mắt nhìn anh.

Trong ánh sáng mập mờ ấy, anh ngước mắt bình tĩnh nhìn tôi, hơi thở nóng bỏng phả lên chóp mũi tôi.

“Anh…”

Anh nhìn tôi trân trân, sau đó nói gằn từng chữ:

“Tô Niên, đó là acc clone của anh.”

“Anh đã thích em nhiều năm rồi.”

Tôi đứng hình.

Cho đến khi Giang Trọng Ninh đưa tôi về nhà, lái xe đi rồi tôi vẫn còn hoảng hốt.

Thật ra không phải tôi không cảm nhận được.

Mà sau quãng thời gian tiếp xúc với Giang Trọng Ninh, nó cũng chỉ thoáng qua trong tâm trí.

Ngày hôm đó sau khi bước chân ra khỏi quán lẩu “tình cờ" gặp được anh, lại được anh đưa đến bệnh viện, sau đó anh lại kịp thời cứu tôi khỏi bàn tay của những người đàn ông kia, dạy dỗ Giang Văn Tự trút giận cho tôi, bên tôi lúc kiện cáo ly hôn, thậm chí kiếp trước anh còn tố cáo Ôn Đình…

Manh mối có ở khắp mọi nơi.

Nhưng, tại sao chứ?

Ngoài hoài nghi và hoảng hốt ra, hình như con tim tôi lại loạn nhịp.

“Anh đã thích em nhiều năm rồi.”

Bên tai văng vẳng lời tỏ tình có hơi run run của Giang Trọng Ninh.

Lúc nãy thấy tôi cứ thơ thẩn nhìn mình chằm chằm, anh bật cười rồi nói một câu: “Không sao, anh có thể đợi.”

Tự dưng mặt tôi nóng ran.



“Niên Niên.”

Một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ từ phía sau vọng tới.

Tôi quay người lại thì thấy Giang Văn Tự đang lặng lẽ đứng dưới ánh trăng nhìn mình.

Mặt anh ta trắng bệch, dưới mắt còn có quầng thâm, mặt mày hốc hác, cơ thể như cành cây khô héo tàn trong mùa thu.

“Vừa rồi, là chú ấy đưa em về sao?”

“Hai người bên nhau rồi hả?”

Chú ấy là ai, không cần nói cũng biết.

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Liên quan gì đến anh không?”

Mặt Giang Văn Tự trắng bệch như tờ giấy, anh ta đau lòng, mệt mỏi cúi gằm mặt xuống.

“Dạo này, hôm nào anh cũng mơ thấy một giấc mộng.”

“Anh mơ thấy khi đó ở quán lẩu em không hắt nước mà nhẫn nhịn. Sau đó Ôn Đình càng được nước lấn tới, anh ngày càng vô lý. Trong ngày sinh nhật của em anh đã bỏ rơi em chạy đi chăm sóc Ôn Đình sợ s ấ m s é t. Nửa đêm Ôn Đình đã thuê mấy người đàn ông…”

Giang Văn Tự không nói tiếp được nữa, lấy hết dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn tôi, lắp bắp, căng thẳng, lộ ra sự hoài nghi run giọng hỏi: “Có thật như thế không?”

Tôi không trả lời, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt lại, chỉ bình tĩnh nhìn anh ta.

Giống như con diều đứt dây, hốc mắt anh ta cũng đỏ ửng.

“Là thật.”

“Niên Niên, lần nào gặp phải chuyện buồn, chuyện đau lòng em cũng nắm chặt tay như thế, móng tay đâm sâu vào da thịt, dù anh đã sửa bằng mọi cách cho em nhưng em vẫn luôn thế.”

Nước mắt anh ta lăn dài: “Vậy nên, Niên Niên, là thật sao, là chuyện đã từng xảy ra ở kiếp trước…”

“Bởi vậy kiếp này em mới muốn ly hôn với anh, em chỉ đang muốn c ứu rỗi chính mình.”

Anh ta đưa tay lên che mắt, nhưng những giọt nước mắt vẫn len lỏi qua từng kẽ tay chảy xuống.

“Khi ấy anh đã làm gì, trong lúc em cần anh ở bên nhất anh lại đi tìm Ôn Đình, lúc em cầu cứu anh anh lại cúp điện thoại của em.”

“Khi đó chắc em buồn, và tuyệt vọng lắm nhỉ?”

“Thậm chí đời này anh vẫn còn khuyên em nhẫn nhịn, bắt em đi truyền m á u cho Ôn Đình, không tin tưởng em, không phân rõ phải trái đã đ ánh em…”

“Xin lỗi, anh thật sự xin lỗi…”

Mặt tôi trắng bệch, lặng lẽ nghe anh ta sám hối.

“Niên Niên, dù em có tin hay không thì người anh yêu vẫn luôn là em.”

“Anh chưa từng rung động trước Ôn Đình, tình cảm anh dành cho cô ấy chỉ là áy náy và trách nhiệm, còn bây giờ chỉ có hận và chán ghét.”

Giang Văn Tự đưa tay lên quệt nước mắt, hít một hơi thật sâu mới có thể tiếp tục nói chuyện.

“Anh biết cả đời này em cũng không tài nào tha thứ cho anh, anh cũng không thể tha thứ cho mình.”

“Anh sẽ dùng cách của mình chuộc tội với em.”

“Anh nói xong chưa?” Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Nói xong rồi thì đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

“Cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại anh.”

Giang Văn Tự lại lặng lẽ nhìn tôi, sau đó nở một nụ cười trông còn xấu hơn cả khóc: “Được.”

Trước lúc rời đi, anh ta nói với tôi chuyện cuối cùng.

“Lúc vừa mới đến nhà họ Giang, anh từng hại Giang Trọng Ninh suýt chút nữa bị b ắ t c ó c, chú ấy m ấ t t í c h ba ngày ba đêm, sang ngày thứ tư mới được tìm thấy.”

“Bởi vậy chú ấy luôn hận anh.”

“Anh không chắc chú ấy tiếp cận em, c ư ớ p em khỏi anh có phải là để b áo th ù anh hay không.”