Beta: Bing.
Chương 114:
Ninh Dĩ Tầm mở cửa, Trần Tinh cầm theo một giỏ trái cây đưa cho Ninh Dĩ Tầm, nàng đi vào nhà, nhìn thấy Tôn Lê có chút ngoài ý muốn, từ chuyện đổi khóa lần trước, Tôn Lê khiến nàng phát hỏa xong thì thức thời biến mất, đã có vài tháng nàng không gặp Tôn Lê. Nàng không biết Tôn Lê cũng đến, nếu không nàng cũng sẽ không đến chỗ Ninh Dĩ Tầm ăn lẩu, dù sao nàng cũng thường ăn thực phẩm dinh dưỡng, chỉ là không thể từ chối được lời mời nhiệt tình của Ninh Dĩ Tầm và Niên Âu Dư nên không thể không đến. Nàng nghĩ đại khái là Ninh Dĩ Tầm cùng Niên Ấu Dư không rõ tình huống hiện tại, vì nàng và Ninh Dĩ Tầm quen biết, còn Niên Ấu Dư và Tôn Lê lại là bạn chí cốt, như vậy rõ ràng sau này nàng và Tôn Lê sẽ còn đυ.ng mặt rất nhiều lần. Nói đến cũng kỳ quái, người theo đuổi nàng cũng không ít, có gặp lại đều rất tốt, nhưng lần này nhìn đến Tôn Lê, Trần Tinh cảm thấy tầm mắt Tôn Lê nhìn nàng vẫn còn lộ ra một loại yêu thích rõ ràng. Trần Tinh vẫn không để trong lòng đối với cái gọi là thích của Tôn Lê, nàng cảm thấy Tôn Lê là playgirl, tình cảm gì đó đối với nàng chỉ là nhất thời hứng khởi, sẽ không phải là thực sự thích nàng, đã mấy tháng không gặp, nên sớm không còn hứng thú rồi mới đúng, nhưng khi gặp tầm mắt của Tôn Lê vẫn là loại này, khiến cho trong lòng Trần Tinh có loại cảm giác kỳ quái.
Tôn Lê nhìn đến Trần Tinh, người mình không gặp mấy tháng, trong nháy mắt nhìn thấy kia, tầm mắt lại không tự chủ được mà giằng co trên người Trần Tinh, đó là tầm mắt chăm chú, không hề che giấu được sự yêu thích. Cô cảm thấy Trần Tinh này thực sự quá là chán ghét, chán ghét đến mức khi nhìn thấy Trần Tinh trong lòng còn có cảm giác tức giận, nhưng bản thân cô cũng rõ ràng, ngoài một mặt chán ghét đó, chính là sự yêu thích mà cô căn bản không thể áp chế được, tích tụ giống như là cầu mà không được.
"Dĩ Tầm, chị vào giúp em mang đồ ăn ra ngoài với." Niên Ấu Dư ở phòng bếp nhẹ giọng gọi.
"Để tôi đi." Trần Tinh chủ động vào giúp, vừa lúc có thể tránh cùng một chỗ với Tôn Lê.
"Đây là nhà của em, chị ngoan ngoãn ở đây làm khách đi, không cần dẫn binh đoạt chủ." Ninh Dĩ Tầm nói xong liền nhanh chóng chạy vào phòng bếp.
"Chị vẫn chán ghét tôi như vậy sao? Ngay cả ở cùng một chỗ với tôi cũng không muốn." Sau khi Ninh Dĩ Tầm đi vào, Tôn Lê đột nhiên sâu kín mở miệng nói, rõ ràng trước đó còn hạ quyết tâm xem Trần Tinh như bạn bè bình thường mà đối xử, nhưng Trần Tinh lại thà rằng đi vào bếp giúp đỡ cũng không muốn cùng cô ở một chỗ, cô liền không khắc chế được mà hỏi ra.
"Tôi không có chán ghét cô, chỉ là sợ không khí xấu hổ." Trần Tinh trả lời, đây là nàng nói thật, tuy rằng nàng không thích tính cách bá đạo của Tôn Lê, nhưng nàng thực sự không có chán ghét con người Tôn Lê.
"Người bị đá là tôi, tôi còn không sợ xấu hổ, chị sợ cái gì?" Tôn Lê nghe Trần Tinh nói không chán ghét mình, tâm tình liền tốt hơn một chút, cô tin tưởng Trần Tinh nói không chán ghét là khẳng định không chán ghét, chỉ là không thích mình thôi.
Trần Tinh cảm thấy Tôn Lê nói lời này căn bản là không đúng, hai người các nàng đâu có quen nhau, nên làm gì có chuyện bị đá hay không bị đá, bất quá Trần Tinh cảm thấy không nên tranh cãi việc này với Tôn Lê, nếu không sẽ đào lại trí nhớ của nàng với Tôn Lê lúc đó, rồi quay lại vòng tuần hoàn kỳ quái, không bằng tùy tiện để Tôn Lê nói thế nào cũng được.
Tôn Lê thấy Trần Tinh chỉ miễn cưỡng xả ra một nụ cười cho xong, không muốn lên tiếng, điều này làm cho trong lòng Tôn Lê lại không thoải mái, cảm thấy Trần Tinh là không muốn nhiều lời với mình.
Trần Tinh thực sự không biết lúc này nên làm cái gì, cũng may là Ninh Dĩ Tầm và Niên Ấu Dư đã bưng đồ ra đến.
"Để nước lẩu vào nồi đi, nấu sôi rồi." Vẻ mặt Ninh Dĩ Tầm chờ mong nói, cô có cảm giác rất vui vẻ, ở cùng người mình yêu nhất, còn có người bạn tốt nhất, còn có một người qua đường, vô cùng náo nhiệt cùng nhau ăn lẩu.
Tầm mắt Niên Ấu Dư đảo đến phía Tôn Lê, nàng biết cảm xúc của Tôn Lê không tốt, mà bộ dáng của Trần Tinh lại cực kỳ nghiêm trọng, nàng cũng không khó đoán được Tôn Lê lại gặp phải trắc trở. Tôn Lê thực sự là quá gấp gáp, không hiểu cái gì gọi là vội vàng không ăn được đậu hủ nóng, Trần Tinh vừa thấy cũng biết là người chậm nhiệt, vạn vạn lần không được gấp.
Nồi lẩu sôi lên, Niên Ấu Dư liền mở ra đề tài.
"Tôn Lê đối với chuyện thành lập quỹ từ thiện cũng rất có hứng thú, cho nên lần này em cũng rủ cậu ấy đến đây, Trần Tinh chị cảm thấy thế nào?" Niên Ấu Dư hỏi ý kiến Trần Tinh.
"Chỉ cần thiệt tình có hứng thú với từ thiện, thì đương nhiên là càng nhiều càng tốt." Trần Tinh không biết Tôn Lê rốt cục dùng tâm tính gì muốn gia nhập, nhiệt tình hứng thú với từ thiện thật, hay là chỉ vì muốn tiếp cận mình, nếu là ý trước, đương nhiên nàng rất hoan nghênh, nếu là ý sau, nàng là cực kỳ phản cảm, dù sao chuyện này cũng không phải trò đùa.
"Chẳng lẽ tôi nhìn không giống người tốt sao?" Tôn Lê cười hỏi ngược lại, cô biết Trần Tinh đang nhìn mình, nhưng là cô chán ghét Trần Tinh dùng ánh mắt hoài nghi đó nhìn mình.
Trần Tinh thực sự không biết là Tôn Lê có hứng thú đối với chuyện từ thiện, đương nhiên ý kiến Niên Ấu Dư đã đưa ra rồi, chỉ hỏi lại mình thôi, Trần Tinh liền biết Niên Ấu Dư muốn để Tôn Lê gia nhập, nàng cũng không nói gì, dù sao quỹ từ thiện này cũng lấy danh nghĩa Ninh Dĩ Tầm thành lập, mà Niên Ấu Dư lại là người bên gối Ninh Dĩ Tầm, tất nhiên là lấy ý kiến của Niên Ấu Dư làm chủ.
"Ý nghĩ tổng thể đã quyết định rồi, tôi sẽ nhanh chóng làm thêm một phần quy định, có bổ sung thay đổi gì có thể gửi cho tôi." Các nàng vừa ăn vừa tán gẫu, ăn một nồi lẩu này cũng hết hai giờ, ăn xong còn hàn huyên thêm một chút, cùng thống nhất công việc xong Trần Tinh mới nhìn đồng hồ, cũng đã trễ, liền chủ động cáo từ.
"Thời gian cũng không sớm lắm, mình cũng trở về." Tôn Lê thấy Trần Tinh phải đi, đương nhiên cũng muốn đi.
"Trần Tinh, Tôn Lê vừa uống rượu, chị có thể giúp em đưa cậu ấy về không?" Niên Ấu Dư hỏi, vừa rồi có mở một chai rượu đỏ, cơ bản đều là Tôn Lê uống, cho nên mượn cơ hội này thỉnh cầu Trần Tinh đưa Tôn Lê về.
"Không có vấn đề, tôi sẽ đưa cô ấy trở về." Tôn Lê uống rượu, quả thật không hợp lái xe, cũng không thể để Niên Ấu Dư tự mình đưa cô về được.
Trần Tinh cùng Tôn Lê đi ra ngoài, ở trong thang máy, hai người ban đầu đều không có nói chuyện, sau đó Trần Tinh lại lên tiếng phá vỡ không khí ngưng trọng.
"Cô đối với chuyện thành lập quỹ từ thiện là thật sao?" Trần Tinh hỏi.
"Nếu không thì sao? Vì theo đuổi chị nên mới gia nhập sao?" Tôn Lê nhìn Trần Tinh hỏi ngược lại, nàng chỉ biết Trần Tinh đang cảm thấy mình dụng tâm bất lương, tâm tình vừa rồi vốn đã khó chịu, bây giờ lại càng bực hơn, cho nên ngữ khí hỏi có chút chua chát.
"Nếu là thật, tôi rất vui vẻ khi cô có thể gia nhập, nếu không phải là thật, tôi hy vọng cô có thể sớm rời đi, không cần lãng phí thời gian của mọi người." Trần Tinh còn thực nghiêm túc nói.
"Tôi là thích chị, nên chuyện gia nhập vào hội cũng có quan hệ đến chị, nhưng không có nghĩa là tôi không có hứng thú đối với chuyện từ thiện, vì sao Niên Ấu Dư đối với chuyện thành lập quỹ từ thiện của Ninh Dĩ Tầm lại cảm thấy hứng thú, đó là bởi vì chúng tôi đã sớm có ý tưởng này, chị có thể làm từ thiện, chẳng lẽ không cho phép tôi có lòng làm từ thiện sao? Kỳ thật cũng kỳ quái, ở trong lòng của chị, tôi đại khái là không phải loại như vậy đi." Tôn Lê cười lạnh tự giễu nói, cô cảm thấy trong lòng đặc biệt lạnh, cảm thấy bản thân mình đặc biệt ngu ngốc, biết rõ Trần Tinh sẽ không thích chính mình, chính mình vẫn không nhịn được mà điên cuồng lao đến, nhịn không được mà ti tiện, Tôn Lê chưa bao giờ thích một người mà phải chịu ủy khuất như thế.
Trần Tinh thấy thái độ Tôn Lê quá khích như vậy, cảm thấy bản thân nàng thực sự là oan uổng cô.
"Thực xin lỗi, có lẽ tôi cũng lấy thành kiến đối đãi với cô, sau này sẽ không." Trần Tinh cảm thấy Tôn Lê luôn tự cho là đúng, kỳ thật thành kiến của nàng đối với Tôn Lê cũng là một dạng tự cho là đúng đi.
Tôn Lê không muốn quan tâm Trần Tinh, cô thực sự cảm thấy Trần Tinh rất đáng ghét, mỗi lần đều khiến cho mình khó chịu đến như vậy, rõ ràng mình có thể lựa chọn không thích chị ta!
Trần Tinh nhìn Tôn Lê đưa lưng về phía mình không để ý đến mình, biết là đại tiểu thư này lại ngạo kiều, Trần Tinh không muốn thêm phiền toái, cũng không nói nữa.
Trần Tinh không nói lời nào, Tôn Lê vốn chỉ mới sinh hờn dỗi liền buồn bực, trong lòng cô vần là hy vọng Trần Tinh dỗ dành mình hai câu, cho dù là không dỗ dành thì cũng phải nên nói chuyện với mình cũng được rồi.
Ra thang máy, Tôn Lê vẫn còn đang hờn dỗi trực tiếp đi ra ngoài, Trần Tinh thấy Tôn Lê đi như vậy là không có ý muốn trở về với nàng, Trần Tinh liền nhanh chóng bắt lấy cổ tay Tôn Lê.
"Cô uống rượu, đừng tự lái xe, tôi đã hứa với Niên Ấu Dư đưa cô về." Chuyện đã hứa với người khác nhất định nàng sẽ làm được, Trần Tinh cảm thấy khẳng định phải đem vị Tôn phật này về đến nhà mới được.
Tôn Lê vừa nghe Trần Tinh nhắc đến Niên Ấu Dư càng tức giận hơn, nếu không phải Niên Ấu Dư nhờ vả, chị ấy nhất định sẽ không quản mình sống chết ra sao đúng không?
"Chuyện của tôi không cần chị quản." Tôn Lê dùng sức giũ tay Trần Tinh ra khỏi người mình, đang nổi nóng nên cô cũng không đi đến chỗ xe của mình, chỉ đạp giày cao gót bước đi không hề có mục đích, đơn thuần là muốn làm mình làm mẩy với Trần Tinh.
Trần Tinh cảm giác được Tôn Lê rất tức giận, nhưng cũng không hiểu mình chọc giận chỗ nào, nhưng chỉ có thể nói, cô gái này thực không có lý lẽ, Trần Tinh bất đắc dĩ chỉ đành phải đuổi theo.
"Được rồi, đừng náo loạn, tôi đưa cô về." Trần Tinh đuổi theo Tôn Lê, bắt lấy cổ tay cô, ngữ khí cực kỳ bất đắc dĩ nói.
"Đã nói là không cần chị quan tâm, chị cũng không phải là gì của tôi." Tôn Lê bị giữ chặt, thật ra trong lòng đã xìu xuống rồi, nhưng ngoài mặt vẫn cực kỳ ngạo kiều, tuy rằng cô cũng biết bản thân không có lý lẽ, Trần Tinh với mình hẳn là không có chút quan hệ gì, nhưng là cô nhịn không được xem Trần Tinh như tình nhân mà dỗi, mà Trần Tinh đúng thật là người mềm lòng, thích xen vào việc người khác, đổi lại người nào đó, chắc chắn là sẽ không để ý mình.
"Thời tiết lạnh như thế, cô không lạnh sao?" Trần Tinh không trả lời Tôn Lê, chỉ có thể nói sang chuyện khác, mềm nhẹ giọng hỏi, lần sau nàng tuyệt đối sẽ không tiếp thụ nhờ vả của Niên Ấu Dư, kỳ thật Niên Ấu Dư nhờ vả cũng không quan trọng gì, Tôn Lê không muốn phối hợp thì cũng có thể mặc kệ, đều là người lớn hết rồi, bản thân mình cũng có thể từ chối cũng không sao, bất quá, nàng thật sự là có chút lo lắng cho đại tiểu thư bốc đồng này.
Tôn Lê tuy rằng còn muốn dỗi, nhưng cô cũng rõ ràng Trần Tinh không thích mình, cô căn bản không cần nghĩ nhiều, không nghĩ nhiều liền lập tức bình tĩnh lại, quan trọng nhất, là cô biết trong lòng mình vẫn nguyện ý ngốc cùng Trần Tinh....