Chương 65

"Chúng ta phải tính sổ thật tốt!" Đinh Kha không hề nhân nhượng, cô vẫn cứng rắn như khi còn học ở Mỹ năm đó, phàm là chuyện cô muốn thì nhất định phải đạt được.

Vũ Nhân Phong Tử đột nhiên bình tĩnh lại, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống theo sợi tóc, "Tính sổ? Cái gì cơ?"

Đinh Kha giơ mảnh thủy tinh sắc bén lên, Vũ Nhân Phong Tử nhắm chặt hai mắt nghiêng đầu đi, chỉ sợ mảnh thủy tinh kia sẽ cứa lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, nhưng Đinh Kha nắm chặt mảnh thủy tinh khiến máu tươi chảy ra từ kẽ tay, "Tôi thật không biết đấy, người đứng sau thao túng Tô Sâm Trạch, khiến Ân Mộ Tiêu hại chết cha mẹ tôi, gϊếŧ Tông Tuyền, bức chết Tam muội, tất cả đều là cô! Giờ đến Khâm cũng bị cô lợi dụng!"

"Những chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Là do bọn họ tham lam quyền thế, gieo gió gặt bão!" Vũ Nhân Phong Tử vừa nói vừa trừng mắt với Đinh Kha.

Ánh mắt dữ tợn của Đinh Kha hiện lên sự khủng bố, choang một tiếng, cô ném mảnh thủy tinh phiền toái trong tay đi, giơ súng lục lên nhắm thẳng Vũ Nhân Phong Tử, "Cô, sao cô có thể......" Đinh Kha nói không lên lời, cô trăm triệu lần không nghĩ tới, cho đến khi Trần phó quan nói cho cô chân tướng, không ngờ hung thủ lại là bạn đại học của cô.

Vũ Nhân Phong Tử thấy chết không sờn nhìn họng súng tối om, "Chung Ly Đinh Kha, những chuyện này đều là do cô gây ra! Ai bảo cô đoạt mất Tông Tuyền của tôi!"

Đinh Kha hơi sửng sốt, hóa ra Vũ Nhân Phong Tử nổi điên trả thù là vì Thẩm Tông Tuyền!

Nụ cười lướt qua khóe môi Đinh Kha, nụ cười này lại mang theo một tia lạnh lẽo đáng sợ, "Vũ Nhân Phong Tử, cho dù tôi không đoạt thì có một số thứ mà cả đời này cô sẽ không bao giờ chiếm được!" Đinh Kha nói xong, một tay móc Thọ Sơn Thạch Phương Chương* ra, con Tì Hưu được điêu khắc tinh xảo ngồi trên khối đá vuông, với kỹ thuật dùng dao thuần thục, sự hung mãnh và lười biếng ngoan ngoãn của Tì Hưu đã được khắc họa sống động như thật, tràn đầy háo hức.

(*) Thọ Sơn Thạch Phương Chương: Thọ Sơn Thạch (đá Thọ Sơn), Phương Chương (khối đá hình vuông hay chính xác hơn là hình lập phương)

Vũ Nhân Phong Tử nhìn chằm chằm con dấu, ánh sáng trong mắt dao động, như được gặp lại hắn một lần.

Tư lệnh Thượng Hải lần lượt giới thiệu các phi công trẻ, khi bước tới trước mặt hắn, bước chân Vũ Nhân Phong Tử chợt khựng lại, đôi mắt hắn như suối nước nóng ở Izu*, lúc cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng bóc thẳng tắp, khóe miệng cong lên đẹp như vầng trăng.

(*) Izu: Là một thành phố thuộc tỉnh Shizuoka, Nhật Bản.

Hắn đưa tay về phía cô, chào cô, tôi là Thẩm Tông Tuyền.

Vũ Nhân Phong Tử theo bản năng muốn chạm vào con dấu trong tay Đinh Kha, cô ta thậm chí còn quên mất rằng tay kia của Đinh Kha vẫn đang chĩa súng vào mình, "Biết không? Tông Tuyền sẽ không bao giờ yêu một người phụ nữ như cô đâu!" Đinh Kha cố ý nhấn mạnh từng từ một.

Vũ Nhân Phong Tử đỏ lừ mắt, "Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ đi, hà tất phải nhục nhã nhau!"

Động tác bóp cò súng dần dần ngừng lại, Đinh Kha ném súng đi, khẩu súng lục sượt qua người Vũ Nhân Phong Tử, nện mạnh lên tấm gương phía sau cô ta, chiếc gương choang một cái vỡ thành vô số mảnh, mỗi một mảnh đều phản chiếu lên biểu tình của cô.

Cô thật sự không gϊếŧ cô ta!

"Tôi sẽ không gϊếŧ cô!" Đinh Kha hung hăng phun một câu, "Tại sao?" Vũ Nhân Phong Tử không chút sợ hãi nhìn cô.

Đinh Kha nhìn một vòng các tấm gương, trái tim cũng chùng xuống, "Nếu gϊếŧ cô thì đây sẽ là ngòi nổ cho cuộc chiến tranh giữa hai nước, Tông Tuyền sẽ không muốn nhìn chiến tranh khiến dân chúng lầm than đâu," Khuôn mặt vặn vẹo của Vũ Nhân Phong Tử phản chiếu rõ ràng trong con ngươi của Đinh Kha, tay cô vẫn không ngừng chảy máu, "Mặc dù, tôi rất muốn gϊếŧ cô!" Cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng xoay người rời đi.

Vũ Nhân Phong Tử hơi nhíu mày, "Tôi cũng không quan tâm tới chiến tranh!" Cô ta nhặt khẩu súng lục trên mặt đất lên, nhanh chóng nhắm vào Đinh Kha, bóng lưng của cô vô cùng rõ ràng.

Tứ phía đều là gương, Đinh Kha tiếp tục bước ra khỏi tiệm cơm theo con đường ở giữa, Vũ Nhân Phong Tử đang nắm chặt súng thì bỗng trước mặt xuất hiện một người khác.

"Không được nổ súng!"

Trước họng súng bất chợt hiện ra một gương mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm sắc bén, tựa như rừng thông xào xạc trong gió, cao lớn vời vợi.

"Tông Tuyền!" Vũ Nhân Phong Tử cả kinh, súng trong tay cũng rơi xuống đất.

Nhưng nhìn lại thì chỉ thấy hư không, chỉ có bóng lưng Đinh Kha đang dần dần rời khỏi tầm mắt.

Bịch một tiếng, Vũ Nhân Phong Tử ngã xuống đất, cơ thể cô ta hơi đυ.ng mạnh phải chiếc gương bên cạnh, chiếc gương đổ về phía sau đυ.ng phải một chiếc gương khác, mê cung gương được xếp chỉnh tề giống như những quân bài domino, nháy mắt đổ sập toàn bộ.

"Tông Tuyền......" Vũ Nhân Phong Tử quỳ gối trên những mảnh vỡ văng khắp nơi, đầu gối cũng bắt đầu chảy máu, một giọt nước mắt rơi trên mảnh gương bạc sắc bén, từ đầu tới cuối, những thứ cô ta làm chỉ vì hắn, nhưng cuối chính cô ta lại hại chết hắn.

Chính văn cháy nhà ra mặt chuột

"Tư lệnh, không tốt rồi, quân đội của Bùi Chi Ngôn bất ngờ tập kích!" Trần phó quan vội vàng xông vào.

Chung Ly Khâm sửng sốt, "Quân đội của chúng ta đâu?"

"Bùi Chi Ngôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, quân đội của chúng ta sợ là không đỡ được một kích!"

Môi của Chung Ly Khâm run lên, trong miệng nóng như sáp, "Tại sao lại như vậy!"

Trần phó quan gục đầu xuống, bộ dáng ủ rũ, ấp a ấp úng nói: "Tư lệnh, lúc trước ngài có lệnh, khấu trừ quân lương của bộ đội mỗi tháng để đổi lấy thỏi vàng đưa cho Vũ Nhân tiểu thư, cho nên hiện nay vật tư của chúng ta đã vô cùng thiếu thốn rồi, lại nói hành động này không lấy được lòng quân......"

"Ý của ông là do tôi sai?" Chung Ly Khâm đột nhiên cắt ngang lời Trần phó quan, Trần phó quan hoảng hốt xua tay không dám nói thêm gì nữa, Chung Ly Khâm thở hắt ra, lại yên ổn ngẩng đầu hỏi: "Vũ nhân tiểu thư đâu?"

"Gia tộc Vũ Nhân đều đi cả rồi ạ!"

"Đi rồi?" Chung Ly Khâm đột nhiên ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt ở dưới ánh đèn rạng rỡ loang loáng như có nước, cảm thấy như có một tảng băng khổng lồ ngay phía sau mình, ép hắn ta xuống địa ngục.

"Tư lệnh, uy tín của Bùi Chi Ngôn ở trong nước rất cao, huống hồ quân lính của chúng ta đã tan rã cả rồi, chỉ sợ Thượng Hải sắp giữ không nổi!"

Tai Chung Ly Khâm ù đi, dường như không thể nghe rõ những lời Trần phó quan nói, hắn ta ngây người nhìn văn phòng rộng rãi này, sao có thể nhanh như vậy, sao có thể nhanh như vậy được chứ, hắn ta chỉ vừa mới chạm vào quyền lực thôi mà, còn chưa kịp nhấm nháp, thì đã không còn đường lui.

"Vũ Nhân tiểu thư, chúng ta thật sự phải đi sao?" Người hầu xách theo hành lý dò hỏi, Vũ Nhân Phong Tử đứng trước tàu thuỷ, dung nhan tiều tụy, đôi mắt trũng sâu như bị từng đợt sóng lăn qua.

Cô ta không trả lời, chỉ dùng ngón tay véo nhẹ gấu áo kimono, mắt cá chân trắc bóc lộ ra, guốc gỗ dưới chân nhẹ nhàng bước lên cầu thang, chậm rãi đi lên thuyền, đi được một nửa thì cô ta chợt dừng lại, quay đầu lại ném áo choàng đi.

Chào cô, tôi là Thẩm Tông Tuyền.

Gương mặt hắn dần trở lên mơ hồ giữa trời và biển, chỉ còn lại nụ cười kia là vẫn rõ nét như thế.

"Hẹn gặp lại, Tông Tuyền!" Vũ Nhân Phong Tử quay đầu dứt khoát rời đi, những giọt nước mắt không một tiếng động trượt dài trên má, những ân oán quốc gia không liên quan tới cô ta, nếu đến chết mà hắn vẫn muốn bảo vệ người phụ nữ kia, vậy thì cô ta cần gì phải ở lại nơi thành thị phồn hoa cổ xưa này chứ.

"Tư lệnh, ngài phải đưa ra quyết định càng sớm càng tốt!" Trần phó quan đứng sau Chung Ly Khâm nôn nóng, Chung Ly Khâm vẫn trầm mặc không lên tiếng, hắn ta đứng trước cửa sổ, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, hơi thở nặng nề dần nhanh hơn.

"Trần phó quan, ông còn nhớ lần trước Thượng Hải suýt nữa thất thủ không, chúng ta làm thế nào để thoát hiểm không?"

Trần phó quan ngẩn ra, đôi mắt thoáng qua một tia thương cảm, "Thưa tư lệnh, là đem tam tiểu thư đưa cho Ân Mộ Tiêu."

Chung Ly Khâm đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi, hít thật sâu, lại nhíu mày chậm rãi phun khói ra, "Từ xưa đến nay, liên hôn chính là phương pháp tốt nhất để củng cố chính quyền!"

Trần phó quan cái hiểu cái không gật đầu, tam tiểu thư là do ông ta phụng mệnh tự mình đưa cho Ân Mộ Tiêu để đổi lấy cứu trợ cho Thượng Hải, Vương sư trưởng muốn cấu kết với Bùi Chi Ngôn, chỉ có đem Chung Ly Mị gả đi mới giảm bớt nguy nan nhất thời, nhưng hôm nay Chung Ly gia đã mất đi một đứa con gái rồi.

Chung Ly Khâm nhắm hai mắt nghiến răng, hàm dưới bạnh ra, cực kỳ giống ma cà rồng trong truyền thuyết Tây Âu, bên dưới vẻ ngoài tuấn mỹ chính là sự khát máu, "Vợ Bùi Chi Ngôn chết sớm đến nay vẫn chưa tục huyền, đúng không?"

Trần phó quan không rõ ý của Chung Ly Khâm, chỉ ừ một tiếng, Chung Ly Khâm nhíu chặt mày như chịu đựng thống khổ lớn lắm, hồi lâu sau hắn ta đột nhiên xoay người lại, "Đi!"

"Hành Tố, em nghe nói quân đội của Bùi Chi Ngôn sắp tới rồi, Khâm lại phong tỏa Thượng Hải không cho em rời đi, chị giúp em gửi bức thư này đi với!" Đinh Kha đưa một tờ giấy mỏng cho Hành Tố.

Hành Tố nghiêng người ngồi trên sô pha trước mặt Đinh Kha, cô ấy nhận lấy phong thư màu xám, trên mặt giấy dùng bút máy viết năm chữ khải phiêu dật Từ Nhược Ngu, "Từ Nhược Ngu là ai?"

"Anh ta từng cứu em một mạng ở Thiên Tân, cũng là người của đại soái, chắc anh ta đang ở trong quân đội của Bùi Chi Ngôn," Đinh Kha khẩn trương nói, tay lại không yên vị nắm lấy sô pha bằng da bên cạnh, "Hành Tố, em nhất định phải rời khỏi đây, Viên Trần đã không còn nữa, em muốn về Mỹ gặp con!"

Hành Tố nhìn đôi mắt cầu xin của Đinh Kha, cô ấy chần chờ, tuy rằng cô ấy muốn rời khỏi Chung Ly Khâm, Chung Ly Khâm cũng không phái người giám thị cô ấy, nhưng cô ấy vẫn luôn ở thế khó xử.

Theo như lời Chung Ly Khâm, trái tim Hành Tố đang ở chỗ hắn ta, mặc kệ đi bao xa, cô đều sẽ trở về!

Nhưng hiện tại bảo cô ấy phản bội Chung Ly Khâm thì tuyệt đối không thể.

"Đinh Kha, em biết mà, chị sẽ không......" Hành Tố còn chưa nói xong, cửa đã bị đá văng.

Hành Tố hoảng sợ nhét thư vào trong túi, đứng dậy thì thấy Chung Ly Khâm mang theo Trần phó quan, đôi mắt ôn nhu của hắn ta giờ phút này chỉ còn lại tàn nhẫn vô tình.

"Chị, em xin lỗi!" Chung Ly Khâm làm như không thấy Hành Tố, lập tức đi tới trước mặt Đinh Kha.

Đinh Kha chỉ cảm thấy sống lưng rét run, cô trừng mắt nhìn người trước mặt, "Chung Ly Khâm, mày lại muốn làm gì?"

Chung Ly Khâm vươn tay ôm chặt lấy bả vai Đinh Kha, đầu ngón tay hắn ta hơi dùng sức, Đinh Kha sợ tới mức kêu ra tiếng, khuôn mặt hắn trông rất dữ tợn, "Chị, chị phải cứu Thượng Hải, cứu lấy em!"

Đinh Kha không biết hắn ta định làm gì, cô sợ hãi vặn vẹo người muốn thoát khỏi cái bóng của hắn ta, nhưng Chung Ly Khâm lại càng giữ chặt hơn, ngón tay hắn lưu lại vết đỏ trên vai cô, "Chị, từ xưa đến nay, chỉ có liên hôn mới là phương pháp kết minh tốt nhất!"

"Mày có ý gì!" Đinh Kha vã mồ hôi, chậm rãi thở hổn hển, trong lòng lại đầy áp lực.

"Chị chính là mỹ nhân tuyệt thế Thượng Hải, chắc chắn Bùi Chi Ngôn sẽ nhận lời!"

Từng câu từng chữ hắn ta nói ra giống như sét đánh giữa trời quang, đánh thẳng vào người Đinh Kha.

Hắn ta điên rồi!

Hắn ta điên thật rồi!

Hóa ra người lòng muông dạ thú chân chính không phải Tô Sâm Trạch, không phải Ân Mộ Tiêu, mà chính là em trai sinh đôi Chung Ly Khâm của cô!

Hơn hai mươi năm qua cô chưa bao giờ hiểu rõ hắn ta, trái tim hắn ta giống như cuộn giấy vô tận, đến cuối cùng mới cháy nhà ra mặt chuột!

Đinh Kha chỉ cảm thấy bản thân có thể nghe được tiếng thân thể đứt gãy, rốt cuộc cô không thể nhịn được nữa phải hét lên "Chung Ly Khâm, tao là chị mày!"

Chung Ly Khâm thô bạo siết chặt lấy Đinh Kha, hắn ta cố nén nước mắt, "Chính là bởi vì chị là chị của em, chúng ta có quan hệ huyết thống gần nhất, Bùi Chi Ngôn mới có thể nhìn thấy thành ý của em!"

Hành Tố ngẩn ra, vội vàng đi tới kéo Chung Ly Khâm, "Chung Ly Khâm, sao anh có thể máu lạnh như vậy chứ! Anh điên rồi à? Buông Đinh Kha ra!"

Đôi mắt Chung Ly Khâm kết tủa băng giá, làm người ta không rét mà run, "Để có được thiên hạ thì phải không từ thủ đoạn!"