Lọ nước hoa này là Chung Ly Khâm đưa cho Hành Tố khi còn ở Mỹ, nó có cái tên đáng yêu là "China Doll ( búp bê sứ )", một từ hai ý nghĩa, tặng cho hành Tố, cô gái Trung Quốc như búp bê sứ tinh xảo.
Khi đó Chung Ly Khâm sẽ cẩn thận giúp cô thoa nước hoa, đầu ngón tay hắn chấm một ít nước hoa, sau đó bôi lên sau mang tai cô, mắt cá chân cùng cổ tay đặt một chỗ, mỗi lần mạch đập mạnh, mùi hương cũng theo đó lan tỏa trong không khí làm say lòng người.
Hành Tố cảm thấy thiết kế của lọ nước hoa này rất giống hoa anh túc, đường cong của thân lọ uốn lượn tựa hoa anh túc đung đưa trong gió, mùi hương nông nàn như ánh đèn nhấp nháy trên sàn nhảy, Chung Ly Khâm nâng gương mặt như quả mật đào của cô lên, "Hành Tố, em chính là một bông hoa anh túc!"
Biết rõ càng tới gần càng nguy hiểm, nhưng hắn vẫn tiến tới.
Nhưng có lẽ không ai biết rằng, thật ta hắn mới là hoa anh túc chân chính.
"Anh thả tôi đi đi!" Hành Tố quật cường ngẩng đầu lên.
Chung Ly Khâm càng siết chặt tay cô hơn, "Đi? Đừng mơ!"
"Nếu không cho tôi đi, vậy anh sẽ," Hành Tố cắn môi dưới kiều nộn ướŧ áŧ, muốn nói lại thôi, "Anh sẽ cưới tôi ư?"
Ánh mắt Chung Ly Khâm sắc như kiếm, đâm thẳng vào đáy lòng cô, hắn chậm rãi buông lỏng Hành Tố ra, nhưng ánh mắt lại hung tợn trói chặt lấy cô, "Em biết mà, địa vị của tôi không cho phép tôi cưới một người phụ nữ như vậy."
Trong mắt Hành Tố thoáng qua một tia tự giễu, quả nhiên cô đã si tâm vọng tưởng rồi, năm ấy hắn chỉ là một gã công tử phong lưu, lần trước khi cô đến Thượng Hải, hắn cự tuyệt cô ngoài cửa rồi, chứ đừng nói hiện giờ hắn đã ngồi lên chiếc ghế tư lệnh Thượng Hải, nắm trong tay quyền thế binh lực hùng hậu.
"Cũng phải, sao anh có thể cưới một người phụ nữ như tôi được chứ, một người phụ nữ đã ngoài 30, tuổi già sắc suy, loại tàn hoa bại liễu đã ly hôn hai lần!" Tuy Hành Tố nói như vậy, nhưng dung nhan của cô lại không lão hóa một chút nào, làn da vẫn căng bóng rạng ngời.
Chung Ly Khâm đưa tay ra ôm cô vào lòng, Hành Tố cũng không giãy giụa, mặc hắn ôm chặt mình, "Tôi có thể cưới em làm vợ lẽ."
Hành Tố chậm rãi đẩy hắn ra, lắc đầu ngán ngẩm, nếu hắn muốn vây hãm cô trong ngôi nhà âm u cổ xưa cả đời, rồi tranh đoạt tình cảm với đám thê thϊếp của hắn, thì không bằng gϊếŧ cô luôn đi.
"Người làm đại sự sao có thể để ý tới đàn bà!" Khi bị trói trong bình chứa thủy tinh thì nghe được câu này của hắn, cô đã chết tâm rồi, sau cùng người đàn ông này không xứng với những gì cô cho đi.
"Sao vậy, em không muốn?"
Hành Tố cười nhạt, đôi mắt lại cố chấp vạn năm bất biến, "Không sai, tôi không muốn!"
"Không phải em vội vã từ Thụy Sĩ chạy về Trung Quốc vì tôi ư, tại sao lại không chịu gả cho tôi?" Các khớp ngón tay của Chung Ly Khâm phát ra từng tiếng răng rắc, giống như ban đêm cánh cửa bị gió lạnh thổi kêu kẽo kẹt, rất dọa người.
"Tôi không phải vì anh, tôi tới vì một người đàn ông tên Chung Ly Khâm," Hành Tố rưng rưng nước mắt, "Nhưng mà, anh ấy đã chết rồi!"
Đôi mắt Chung Ly Khâm tản ra thứ ánh sáng tối tăm quỷ dị, "Tôi vốn dĩ vẫn như vậy mà!"
Bỗng nhiên hắn nhếch môi, kèm theo một tia tà khí, "Từ lúc ở Mỹ tôi vẫn luôn như vậy mà! Đúng rồi, em còn nhớ lão chồng trước người Mỹ của mình không?"
Hành Tố lạnh cả sống lưng, như thể hắn là một dã thú ăn thịt người đáng sợ, chỉ biết từng ngụm xé toạc thân hình đơn bạc của cô, "Anh, anh đã làm gì Jason?"
Hành Tố nhớ khi đó ngày nào chồng trước cũng tới tìm cô vay tiền, tuy hai người đã mỗi người một ngả, nhưng cô vẫn không nhịn được khi Jason cầu xin. "Không phải anh nói là cho anh ta một số tiền lớn rồi đuổi đi rồi ư?"
Chung Ly Khâm dựa vào bàn, không cười không giận, "Em cho rằng người có lòng tham không đáy như gã có thể dễ dàng tống cổ đi à?"
Hành Tố siết chặt góc áo, như thể đó là toàn bộ sinh mệnh của cô, cô hít sâu một hơi rồi thở hắt ra, "Rốt cuộc anh đã làm gì anh ta?"
Chung Ly Khâm đưa tay búng cổ cô, Hành Tố chỉ cảm thấy nơi mà tay hắn chạm vào lạnh buốt, Chung Ly Khâm ghé vào tai cô, hương nước hoa mê người, câu hồn đoạt phách, Chung Ly Khâm ngửi mùi nước hoa China Doll nồng đậm này, "Em biết đấy, đua xe luôn dễ dàng xảy ra sự cố."
Khí nóng từ môi hắn phả lên tai cô, Hành Tố chỉ cảm thấy lạnh buốt cả người, cô không khỏi run lên, lắp bắp hỏi: "Anh gϊếŧ anh ta?"
Chung Ly Khâm không trả lời, chỉ đạm nhiên cười, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Khi đó Hành Tố cuộn tròn trong lòng hắn, Chung Ly Khâm lướt tay qua da thịt kiều nộn của cô, "Thật đáng ghét, tay đua xe chồng trước kia lại tới tìm em vay tiền." Trong mắt Chung Ly Khâm xẹt qua một tia âm lãnh, rồi lại lập tức hóa thành mê luyến, "Hành Tố, em là của anh!"
Hành Tố cười khanh khách trong lòng hắn, "Hành Tố em đây trước nay chưa từng thuộc về bất cứ người đàn ông nào cả, em chỉ là chính em thôi!" Chung Ly Khâm lại túm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, "Không, em chính là của anh! Là của một mình anh! Ngoài anh ra, những gã đàn ông từng chạm qua em đều đáng chết!"
"Thế thì người đáng chết cũng nhiều thật." Trong đêm đen Hành Tố cười trêu ghẹo, ánh trăng tôn lên nửa khuôn mặt kiều mị của cô, ánh trăng in hình bóng cô lên bức tường trắng nhợt, giống như là một Hành Tố khác vậy.
Người đáng chết cũng nhiều thật.
Chung Ly Khâm thật sự đã làm được, hắn gϊếŧ tất cả những gã đàn ông từng chạm vào Hành Tố, vã cũng hoàn toàn hủy diệt cô.
Bên trong bệnh viện người đến người đi, mùi nước sát trùng tràn ngập trong không khí làm người ta thở không nổi, Uyển Như phu nhân ôm cậu bé, gương mặt cậu bé đỏ bừng như trái cây chín mọng, tỏa ra hương thơm của mùa thu, mí mắt buồn ngủ gục xuống.
"Bé, con ngồi yên nhé, dì đưa em trai đi gặp bác sĩ trước, không được chạy lung tung nghe chưa!" Uyển Như phu nhân chạm nhẹ lên đầu cô bé.
"Vâng." Cô bé giống như búp bê Tây Dương, Uyển Như phu nhân chạm nhẹ lên đầu bé, cô bé liền dùng sức gật gật đầu. Cô bé có một đôi mắt như nước suối động lòng người, người khác không thể không khen ngợi những đường nét được điêu khắc tỉ mỉ trên khuôn mặt ấy.
Uyển Như phu nhân càng ôm chặt cậu bé trong ngực, bà khoác chiếc áo lên người cậu bé, "Bé, không được chạy lung tung, cẩn thận không bị cảm đấy!" Uyển Như phu nhân lại dặn dò lần nữa, bé vẫn ngoan ngoãn ngồi im.
"Thật là, gần đây thời tiết lạnh quá, thấy ai cũng bị bệnh hết." Uyển Như phu nhân lẩm bẩm trong miệng, cậu bé trong ngực hoàn toàn không biết gì cả, bà xoay người mang cậu bé đi đăng ký.
Bé gái ngồi gục đầu trên chiếc ghế dài, những người tóc vàng mắt xanh đi qua đều nhịn không được quay đầu lại nhìn, bé nhàm chán tự chơi với hai bím tóc trước ngực, đôi mắt đen nhánh chuyển động dưới tóc mái, cái miệng nhỏ chu lên như thịt bò tươi.
"Tình hình của thiếu soái không được lạc quan lắm, Chung Ly Khâm đã chặn mọi cách liên lạc với phu nhân rồi." Phó sĩ quan đứng ở một bên gọi điện thoại, hắn ta dựa vào tường cầm microphone.
Chính văn một khối Phương ChươngTác giả có lời muốn nói: Ngại quá, mị sắp bị nướng chín rồi nè, nóng chớt, gõ chữ tới toát mồ hôi, xin hãy bao dung, xin hãy ủng hộ......Bé tò mò nhìn hắn, "Chú có thể nói chuyện ư?"
Cô bé còn chưa cao tới 1 mét nhưng đã là một tiểu mỹ nhân, phó sĩ quan đang lo gọi điện thoại nên không nghe thấy giọng nói trẻ con ở dưới chân.
Bé thấy phó sĩ quan không để ý tới mình, lại còn quay đi chỗ khác, thật ra bé chỉ muốn hỏi phó sĩ quan có thể nói được tiếng Trung à, những người Mỹ ở đây toàn nói tiếng Anh, đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy có người nói được tiếng trung trừ người nhà mình ra đấy.
Nhưng có bé lại không biết nhiều chữ Hán, nghẹn nửa ngày mới nói được một câu, chú có thể nói chuyện ư?
Phó sĩ quan lại không chú ý tới bé, chỉ im lặng nói chuyện điện thoại, bé nhìn chung quanh, chợt phát hiện lối đi nhỏ phía sau phó sĩ quan là phòng chăm sóc đặc biệt nhìn hơi âm u.
Đôi giày da màu hồng nhỏ nhắn dẫm lên sàn đá cẩm thạch tạo ra những tiếng cộp cộp, bé đi đường còn có chút lung lay, nhìn như ông lão say rượu, làn váy lay động lả lướt đáng yêu, bé ló đầu về phía phòng chăm sóc đặc biệt thăm, cửa phòng đang hờ khép, phó sĩ quan vội đi gọi điện thoại nên đã quên đóng cửa.
Bé tò mò nhìn vào trong, đôi mắt đen nhánh đảo qua đảo lại, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một người đang nằm trên giường bệnh lạnh băng, bé không nhìn rõ được bộ dáng của hắn, chỉ thấy được mái tóc đen nhánh của hắn, gương mặt tái nhợt không huyết sắc, đôi lông mày rậm trên gương mặt hắn đẹp như tranh vẽ.
"Chú tên gì?" Bé nói tiếng Trung không được trôi chảy, giọng nói non nớt có chút the thé, lại như nước chảy đá mòn.
Người trên giường bệnh vẫn nhắm chặt hai mắt không nhúc nhích, một bàn tay đặt bên ngoài chăn gần mép giường, vóc dáng bé quá nhỏ không thể nhìn được người trên giường, bé lại đi tới đi lui. Bé vươn bàn tay trắng nõn nhỏ xíu nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, thấy bàn tay hắn lạnh băng nên bé càng nắm chặt hơn, "Chú cũng bị cảm ạ?"
Bé ngửa đầu hỏi, người trên giường vẫn không trả lời, tiếng hít thở đều đều, có vẻ hắn đang ngủ say, bé ngẩng đầu chỉ có thể mơ hồ thấy hắn đang nhíu mày, "Chú ở trong mơ không vui ạ?" Bé khẽ lay bàn tay thô ráp của hắn, hỏi một cách đầy mùi sữa.
"Anh ở trong mơ không vui ạ?" Đinh Kha vuốt ve lông mày nhíu chặt của hắn, ngón tay thon dài dường như đã cởi bỏ một đám bế tắc, chậm rãi ủi thẳng hàng mày của hắn.
Cơn đau xuyên thấu tiếp tục ập tới như từng đợt sóng, cứa vào tim hắn, nhưng khuôn mặt Đinh Kha lại hiện lên rất rõ ràng.
"Bé?" Ngoài cửa truyền đến mọt giọng nói nôn nóng, bé hoảng sợ buông lỏng tay hắn ra chạy đi.
Uyển Như phu nhân đang ôm bé trai trong ngực, "Con lại chạy đi đâu thế, bệnh viện nhiều vi khuẩn, mau đi thôi!" Lại thấy bé túm chặt lấy quần Uyển Như như phu nhân, nhỏ giọng hỏi: "Vi khuẩn là gì ạ?"
Phó sĩ quan cúp điện thoại thì loáng thoáng nghe được có người nói tiếng Trung, quay đầu lại thì thấy có một chiếc taxi chạy qua cửa bệnh viện, hắn ta gãi gãi đầu quay về phòng bệnh Viên Trần, ở bệnh viện Mỹ sao lại có người Trung Quốc nhỉ.
Nhưng phó sĩ quan vừa bước vào căn phòng trắng như tuyết thì cả kinh, ngón tay Viên Trần đang cử động, khớp xương động rất nhỏ, như thể đang tìm kiếm ai đó......
"Đại tiểu thư đâu?" Chung Ly Khâm ném găng tay xuống, hỏi.
"Đại tiểu thư vẫn luôn ở trên lầu, đã vài ngày chưa xuống dưới ạ." Người hầu đem câu Đinh Kha chưa từng động tới đồ ăn nuốt trở về.
Chung Ly Khâm bước nhanh lên tầng, hắn đẩy cửa ra, trong căn phòng tối tăm Đinh Kha đang hoảng hốt đứng trước cửa sổ, tóc tai bù xù, mí mắt rũ xuống, lông mi nặng trĩu như một bàn tay nhỏ khép lại, cô mặc áo ngủ rộng thùng thình quỷ mị trốn ở trong bóng tối, Chung Ly Khâm định mở miệng thì thấy mảnh thủy tinh rải khắp nơi.
Cửa bị hắn đẩy ra, ánh sáng chợt chiếu lên má Đinh Kha, cô trốn tránh như chuột chũi, còn chưa thích ứng được với luồng sáng đột ngột này, duỗi tay che mắt, loạng choạng suýt nữa thì ngã quỵ, Chung Ly Khâm sửng sốt đi tới bế ngang cô lên, đôi ủng quân đội của hắn dẫm lên thủy tinh phát ra những tiếng lạo xạo.
"Sao lại thế này?" Chung Ly Khâm quát.
Người hầu dưới lầu vội vàng vọt vào quét tước, đây là do Đinh Kha không cẩn thận làm vỡ bình hoa thủy tinh, cô lại không biết, suýt nữa thì đi chân trần dẫm lên, Chung Ly Khâm đặt thân thể mềm mại của cô lên giường, ngoài cửa lại truyền đến tiếng của Trần phó quan, "Tư lệnh, Vũ Nhân tiểu thư tới."