Nhưng hiện tại tay chân cô gái bị trói chặt lại treo trong bình thủy tinh, trong miệng bị nhét vải chỉ có thể kêu ô ô, đôi mắt như trân châu đen trên khuôn mặt mật đào là tràn đầy khủng hoảng.
"Hành Tố!" Chung Ly Khâm thống khổ gầm lên.
"Chắc cậu vẫn còn nhớ màn ảo thuật ở lễ tốt nghiệp hàng năm của trường quân đội nhỉ." Viên Trần nói rồi chỉ vào bình thủy tinh chứa nước sâu mấy thước, "Ảo thuật gia sẽ trói tay chân lại rồi tìm cách thoát ra trong thời gian ngắn, vậy còn cô ta?"
Chung Ly Khâm run rẩy nắm chặt tay, mồ hôi theo gương mặt hắn ta rơi xuống, cho đến khi rơi vào mắt, dù chua xót đến mấy cũng không dám chớp, "Viên Trần, chuyện giữa tôi và anh hà tất phải kéo theo đàn bà vào!"
Trong đôi mắt đen nhánh của Viên Trần không có lấy một chút ánh sáng, giống như hố đen đang chờ đợi cắn nuốt, "Nếu cậu không liên lụy Đinh Kha trước, sao tôi lại phải bày ra hạ sách chứ!"
Tay Hành Tố bị dây thừng thô ráp siết đến đỏ bừng, thân thể bị treo trong bình thủy tinh lung lay sắp đổ, cô không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Chung Ly Khâm, chỉ có hắn mới có thể cứu cô.
Yết hầu Chung Ly Khâm di chuyển, hắn ta chiết chặt súng trong tay nhíu mày chịu đựng, nhưng mỗi lần Hành Tố giãy giụa một chút thôi, trái tim hắn ta lại quặn chặt, tuy hắn ta yêu Hành Tố, nhưng mãi hắn ta mới đi được đến bước này, nhưng nếu như vì cô, hắn ta có thể sẽ sụp đổ hoàn toàn.
"Người làm đại sự sao có thể để ý tới đàn bà!" Chung Ly Khâm nhếch mép, tàn nhẫn phun ra những lời này.
Trong khoảnh khắc đó, tâm trí Hành Tố biến thành một vũng nước đọng, cô không giãy giụa nữa, chỉ để nước mắt dọc theo gương mặt rơi vào bình thủy tinh, tí tách bắn ra bọt nước.
Nếu anh phản bội em, anh sẽ chết ngay dưới họng súng của chính mình!
Hành Tố, chờ anh, anh sẽ cưới em!
Thì ra những gì hắn nói chỉ là qua loa lấy lệ với cô, cô từ Thụy Sĩ xa xôi vạn dặm đến cái nơi nội loạn này, chỉ hy vọng có thể ở bên hắn những lúc nguy hiểm nhất, còn hắn lại coi tính mạng cô như cỏ rác.
Viên Trần không ngờ Chung Ly Khâm lại máu lạnh như thế, rồi hắn cũng không chút do dự giơ súng lên.
"Đừng nổ súng!" Giọng nói quen thuộc bén nhọn đâm vào nơi mềm lại nhất trong lòng Viên Trần.
Đinh Kha đẩy cửa xông vào, vừa lúc nhìn thấy Viên Trần đang chĩa súng vào Chung Ly Khâm, cô điên cuồng hét lên, Viên Trần nao nao, hạ súng xuống, khóe mắt lướt qua một tia ấm áp.
Chỉ có cô, trong ngàn vạn người, chỉ có cô mới có thể làm đảo lộn mọi tình cảm của hắn.
Chung Ly Khâm lại nhân cơ hội giơ súng lên, "Phanh" một tiếng viên đạn không chút lưu tình xuyên qua ngực trái Viên Trần, "Đinh Kha." Viên Trần chỉ lo nhìn về phía cô, thấp giọng gọi tên cô, rồi ngay sau đó ngã xuống đất.
"Đinh Kha, chúng ta vĩnh viễn hạnh phúc như vậy nhé, được chứ?"
"Vâng, vĩnh viễn!"
Làn da trắng sứ của Đinh Kha nháy mắt biến thành màu xanh lá, trong suốt như ngọc bích, máu tươi chảy ngược. Cô ôm chặt lấy cổ mình, giống như sáng sớm trong quá khứ, Viên Trần bất đắc dĩ ôm lấy cô.
Trong con ngươi của cô bất ngờ hiện lên hình ảnh Viên Trần đang nằm trong vũng máu, hắn vẫn sáng chói như cũ, đôi mắt đen nhánh kiên định nhìn về phía cô, Đinh Kha của tôi!
Phó sĩ quan sợ hãi tới mức buông sợi dây thừng trong tay ra, vọt tới chỗ Viên Trần, dây thừng trượt dọc theo ròng rọc, Hành Tố bị trói "ùm" một tiếng rơi vào trong bình thủy tinh, nước trong bình lập tức tràn ra chảy xuống sàn nhà.
"Hành Tố!" Chung Ly Khâm lao tới như điên, nhưng Hành Tố đã chìm xuống đáy bình, cô như một đóa hoa nở rộ trong nước, ngăn cách hắn ta bởi một tầng thủy tinh dày, cô mở to hai mắt nhìn về phía hắn mặc kệ cho nước tràn vào, Chung Ly Khâm không kịp đi quản Viên Trần, vội cầm lấy cái ghế dựa bên cạnh dùng đập vào chiếc bình thủy tinh.
Trong ánh sáng yếu ớt, Viên Trần như đang lơ lửng giữa không trung, còn cách Đinh Kha khá xa, Đinh Kha chỉ cảm thấy chính như người chết sắp nhập quan, nhưng những gì nhìn thấy đều không phải sự thật. "Viên Trần!" Cô run rẩy quỳ xuống trước mặt, vươn tay chạm vào hắn, nhưng trừ bỏ dòng máu nóng bỏng, hắn không hề động đậy.
"Viên Trần, anh tỉnh lại đi!" Đinh Kha bỗng ý thức được đây là thật sự, bật khóc nức nở, đến giọng nói cũng thay đổi theo tiếng khụt khịt.
Chung Ly Khâm nâng ghế lên đập xuống, "Choang" một tiếng bình thủy tinh lập tức bị vỡ, dòng nước tràn ra Hành Tố rơi xuống sân khấu, "Khụ khụ." Hành Tố há miệng thở dốc, cô ngẩng đầu dậy thì chạm phải ánh mắt khẩn trương của Chung Ly Khâm. "Em không sao chứ?" Hành Tố nhìn thấy hắn ta thì theo bản năng rụt người lại, như thể hắn ta đáng sợ như yêu ma quỷ quái vậy, Chung Ly Khâm lại không để ý, hắn ta vẫn tới nâng cô dậy, Hành Tố dùng hết sức lực giãy giụa muốn đẩy hắn ra, nhưng cô vẫn bị Chung Ly Khâm dùng sức ôm vào lòng.
Đinh Kha như người mất hồn khóc đến tê tâm phế liệt, Chung Ly Khâm lúc này mới chú ý tới Viên Trần còn đang nằm trong vũng máu, "Hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu?" Chung Ly Khâm cầm súng lên chuẩn bị cho Viên Trần một phát nữa, thì binh lính vội vàng chạy tới hô, "Báo cáo, Bùi thượng tướng đã tới bên ngoài Bắc Bình rồi!"
"Sao nhanh vậy!" Chung Ly Khâm túm lấy Hành Tố dưới đất mang ra ngoài, Hành Tố đang giãy giụa vì bị hắn ta lôi kéo thì chợt hắn ta dừng lại, "Mang luôn cả chị ấy đi nữa, ở lại đây cũng chỉ làm quả phụ thôi!" Chung Ly Khâm nói rồi chỉ Đinh Kha đang quỳ bên người Viên Trần.
"Đừng chạm vào tôi! Tôi không đi!" Đinh Kha kêu gào khản cổ vẫn bị binh lính kéo khỏi Viên Trần, "Viên Trần!" Đinh Kha gào khóc, bộ sườn xám màu hồng cánh sen đơn bạc trên người đã ướt đẫm mồ hôi, bên ngoài cửa sổ là những cơn gió lạnh lẽo, từng giọt mưa nhỏ vụn lộp bộp rơi trên mái hiên, trái tim cô cũng bị bóp nát theo nó.
Khi đó Thẩm Tông Tuyền che ngực, vẫn miễn cưỡng nhếch miệng cười với cô, máu ào ạt theo khe ngón tay chảy xuống, nếu cô tùy hứng làm bậy, Thẩm Tông Tuyền sẽ không trúng đạn rồi chết trong lòng cô.
Đinh Kha dồn hết tình cảm lên người Viên Trần, nhưng cuối cùng hắn vẫn vì cô mà ngã xuống......
Chung Ly Khâm cầm lấy vải mịn lau súng, hắn ta liếc nhìn Đinh Kha đang khóc tới kiệt sức, lại nhìn sắc mặt hoảng hốt của Hành Tố, rồi lạnh lùng nói với Trần phó quan, "Không cần để ý tới bọn họ."
Nhưng trái tim hắn ta lại không ngừng quặn đau, đoàn tàu nhanh chóng rời khỏi Bắc Bình - nơi nhìn thì bình yên nhưng đang sóng ngầm cuồn cuộn, Chung Ly Khâm siết chặt nắm tay, có thể nghe thấy từng tiếng khớp xương.
Bắc Bình, đã vốn đã ở trong tầm tay của hắn ta rồi, lên kế hoạch lâu như thế, đã sắp thành công lại thất bại, ngược lại tên già Bùi Chi Ngôn kia lại nhặt được món hời, Chung Ly Khâm lau khô súng rồi đặt lên bàn, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh.
Chính văn vạn kiếp bất phụcTác giả có lời muốn nói: Tố Ảnh sắp phát điên rồi, không phải do tui lười biếng không cập nhập chương mới đâu, vốn đã cho hết vào USB rồi, nhưng rồi lại sợ tiểu thuyết bị mất, nên quyết định chuyển nó sang mp4, lúc rảnh rồi tính sửa lại lời văn tí, kết quả hôm nay mp4 bị điên, nó đột nhiên hỏng!!! Tố Ảnh lại phải mang đi sửa...... Dạo này nhọ quá, lần sau nhất định phải sao lưu sao lưu...... Bằng không chớt cmnl ~~~ Tiếp tục nén nước mắt xin hãy ủng hộ tuiii!!!"Chung tiểu thư, ngài có muốn ngủ trưa không ạ?" Người hầu cẩn thận dò hỏi.
Chung Ly Huyền nằm trên giường không hé răng, chỉ là xoay người quay mặt vào trong, người hầu thấy Chung Ly Huyền không nói lời nào, căn phòng âm u đến rợn sống lưng, "Vậy tôi đốt nhang muỗi cho ngài nhé, ngài cứ ngủ tiếp đi ạ." Hầu gái lấy một vòng nhang muỗi ra dí một đầu lên ngọn lửa, mắt thấy đầu nhang đã bén lửa, bèn phù một tiếng thổi tắt nó.
Hầu gái ném que diêm đã cháy xém ném vào đĩa, thấy Chung Ly Huyền vẫn nằm im, "Chung tiểu thư, tôi ở bên ngoài, nếu có việc gì thì ngài bấm chuông nhé!" Hầu gái nói xong thì hốt hoảng rời khỏi căn phòng khủng khϊếp này.
Chung Ly Huyền cẩn thận nghe thấy bên ngoài răng rắc một tiếng, hàng rào sắt lại bị khóa lại, cô xoay người ngồi dậy, trong tay cầm sợi dây thừng mà Ân Mộ Tiêu đã chuẩn bị cho cô, hắn biết cô thích yên tĩnh không muốn trong phòng có người khác, nên chỉ cần kéo dây thừng thì chuông sẽ kêu lên, người hầu sẽ chen chúc vào.
Chung Ly Huyền vươn tay lần theo sợi dây thừng thăm dò, đến tận khi làn khói của nhang muỗi bốc lên khiến cô choáng váng mới dừng lại, từ từ ngồi xổm xuống, cô lảo đảo ngồi bệt xuống sàn nhà, bàn tay thon dài mềm mại sờ tới sờ lui trên sàn, rốt cuộc cũng sờ thấy chỗ để nhang muỗi.
Nhang muỗi đen kịt chỉ còn lại một đoạn đỏ tươi lắc lư trong không khí, cô đứng dậy cầm lấy nhang muỗi, ngọn lửa thật nhỏ liếʍ lấy lòng bàn tay cô, trong căn phòng lạnh lẽo, cô mặc một bộ diễn phục tựa như bóng ma lắt léo.
Chung Ly Huyền một tay cầm nhang muỗi, tay kia túm lấy rèm cửa dài tới sàn nhà, "Anh Tông Tuyền......" Trong cổ họng phát ra những âm thanh thống khổ, nhỏ vụn lại mỏng manh, giống như những mảnh thủy tinh dễ vỡ, lại không thể phát tiết hết những đau xót từ đáy lòng.
Ân Mộ Tiêu cũng không để lại bất kỳ vũ khí sắc bén nào trong phòng cô, ngay cả que diêm cũng không có, nhưng nếu một người thật sự muốn chết thì sao có thể ngăn được chứ.
Đốm lửa nhỏ trên nhang muỗi tới gần bức rèm, dần dần hóa thành vầng sáng màu cam mờ ảo lay động, liếʍ ɭáρ bóng tối lạnh lẽo của căn phòng, nhưng toàn thân Chung Ly Huyền vẫn lạnh lẽo như cũ.
Cuối cùng ngọn lửa cũng bùng lên chạy dọc theo bức rèm, cô ngồi dưới đất, tay nắm chặt lấy mặt dây chuyền hồng ngọc hình chim bồ câu trên cổ......
"Đinh Kha?" "Đinh Kha?" Hành Tố tiếp tục dùng sức lay người Đinh Kha.
Đinh Kha nằm trên giường nhắm chặt hai mắt, Thượng Hải hôm nay là một ngày mưa rét, gió bão gào thét, nhưng trên trán của cô lại đổ đầy mồ hôi lạnh, đôi môi tái nhợt nứt nẻ khép mở, giống như đang lẩm bẩm, lại như chưa từng mở miệng, Hành Tố nhìn thấy cô như vậy thì đứng ngồi không yên.
Cô giống như con cá bị nướng trên đống lửa, đôi môi mấp máy khát cầu nước.
"Anh nhìn đi, anh muốn bức chết cô ấy à!" Hành Tố hung hăng trừng Chung Ly Khâm.
Hai mắt Chung Ly Khâm như bốc lửa, không ngừng thiêu đốt, "Cô ấy là chị gái anh, anh cũng có muốn vậy đâu!"
"Anh cũng có muốn vậy đâu? Nhưng anh đã làm vậy đấy!" Hành Tố run rẩy rơi lệ.
Cô thà rằng Chung Ly Khâm vẫn là một cậu công tử phúng túng như hồi ở Mỹ, ít nhất khi đó hắn ta còn thật lòng, dám yêu dám hận, còn bây giờ thì khó mà phân định được.
"Bác sĩ, thế nào rồi ạ?" Chung Ly Khâm nhìn chị gái sinh đôi của mình như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi.
"Đại tiểu thư, có lẽ đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn nên mới ngất, uống thuốc xong sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi, nhưng đừng để cô ấy thương tâm khổ sở nữa......" Bác sĩ cẩn thận dặn dò, còn chưa nói xong, thì nghe thấy giọng Đinh Kha .
"Viên Trần! Viên Trần!" Cô giống như bị ác mộng quấn thân không ngừng gọi, trên người lại tiếp tục đổ mồ hôi, có tiếng lí nhí quanh quẩn bên tai, nhưng lại không nghe rõ đấy là tiếng gì.
Cô chỉ thấy mình đang chạy trên mặt băng vô định, chạy mãi mà không thấy điểm cuối đâu, nước sông bị đông lại thành mặt băng rộng lớn, phía sau là truy binh trước mặt lại là mặt băng không có chỗ trốn.
"Đinh Kha!
Cô đột ngột quay lại nhìn, hắn giống như ánh rạng đông, xé rách bóng tối, liều mình đi tới bên cô!
"Viên Trần!"
Đinh Kha ngồi bật dậy, trước mặt là vô số gương mặt vặn vẹo, Hành Tố vui mừng ôm chặt lấy cô, "Đinh Kha, cuối cùng em cũng tỉnh rồi."
Cô vô lực dựa vào người Hành Tố, như thể cô ấy là chỗ dựa duy nhất mà cô có thể dựa vào, hai hàng nước mắt không tiếng động theo gương mặt chảy xuống.
"Thiếu soái?" Phó sĩ quan ghé vào tai Viên Trần gọi.
Viên Trần yên ổn đặt tay ở hai bên, bốn phía đều là tiếng người ầm ĩ, trong những tiếng ồn ào đó, hắn lại nghe thấy những âm thanh lúc gần lúc xa.