Đôi mắt cô bị che khuất bởi một dải lụa đỏ, cũng chính dải lụa đỏ này đã thẳng tay xóa sạch vẻ đẹp như họa đi. "Huyền?" Ân Mộ Tiêu hoảng hốt đứng trước mặt cô, hắn hít thở không thông, chịu đựng nỗi thống khổ lẩm bẩm như mê sảng, mùi hương trên người cô thoang thoảng thấm vào ruột gan, làm dịu bớt cảm giác khó chịu trong lòng.
Chung Ly Huyền vẫn tiếp tục xướng khúc, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng như đạp trên gió, bỗng vòng tay đột ngột rơi xuống, xoay tròn rồi ngừng lại.
Cô đã từng nhiều lần múa dưới ánh trăng, cô khi đó giống như hoa lan nơi thung lũng, đẹp mà không tầm thường, linh động phiêu dật, hắn không cho phép bất luận kẻ nào làm thương tổn cô, nhưng hôm nay chính hắn lại là người làm cô tổn thương sâu nhất!
Cô chỉ dương tay xướng khúc chứ không trả lời hắn, cứ như thể trong phòng này chỉ có một mình cô, Ân Mộ Tiêu cảm thấy trái tim mình như bị hàng ngàn con kiến không ngừng gặm cắn, ánh mắt hắn dừng trên dải lụa đỏ quấn quanh mắt Chung Ly Huyền, đôi tay nắm chặt thành quyền trừng mắt nhìn Thị Quan sắc mặt đã sớm tái nhợt phía sau, "Không phải đã nói phải chăm sóc Chung tiểu thư cho tốt rồi à, sao dải lụa ướt rồi mà không có ai thay?"
Thị Quan run rẩy chi chi ô ô nói không ra tiếng, "Là do tôi khóc!" Chung Ly Huyền bỗng dừng lại trả lời hắn.
Ân Mộ Tiêu nháy mắt như bị đao lăng trì, Chung Ly Huyền bỗng ngẩn đầu nhìn hắn, như thể cô vẫn có thể nhìn thấy Ân Mộ Tiêu, "Không đúng, tôi làm gì có mắt nhỉ, không có mắt thì làm sao khóc được chứ, nhưng cứ luôn có chất lỏng từ trong mắt chảy ra, dù có thay vải thì sẽ lại bị ướt thôi, vậy đây có tính là khóc không?"
Cô cố ý!
Nhất định là cô cố ý!
Cuối cùng Ân Mộ Tiêu chịu không nổi được nữa, đóng sầm cửa bỏ đi, Thị Quan đi theo sau bị dọa cho sợ khϊếp vía, Ân Mộ Tiêu làm thống lĩnh Lưỡng Quảng là một kẻ máu lạnh, trừ bỏ gϊếŧ người ra thì hắn không tìm được cách nào khác để khiến kẻ khác thuần phục, ngay cả cô gái hắn yêu cũng không bỏ qua.
Mà giờ phút này, Ân Mộ Tiêu đang ghé vào trên tường gào khóc thảm thiết, hắn không thèm quan tâm đến Thị Quan còn đang ở đây, cứ như vậy mà khóc thành tiếng. Hắn hận cô, hận đến mức chỉ thiếu điều không đem cô đi chôn sống, xóa sạch cô trên thế gian này.
Hắn muốn tra tấn cô, tra tấn cô đến chết!
Năm ấy cách một tầng cửa kính kia, nếu không phải cô dùng đôi mắt đẫm lệ sáng rực của mình nhìn hắn chằm chằm, hắn sẽ không bao giờ phải thống khổ, hãm sâu không kềm chế được như thế này, nếu cô không ngước đôi mắt rạng rỡ như vầng trăng sáng nhìn qua cửa kính, hắn sẽ không bao giờ hết lần này đến lần khác cho phép cô phản bội lừa gạt hắn.
Hắn vẫn cứ cố chấp quy hết mọi tội lỗi cho đôi mắt rực rỡ kia của cô!
Hắn muốn đào đôi mắt động lòng người đó xuống, loại bỏ hoàn toàn tử huyệt duy nhất của hắn, như vậy hắn sẽ không bao giờ mềm lòng nữa, sẽ không bao giờ bị uy hϊếp nữa.
Trên thực tế, Ân Mộ Tiêu sắp phát điên rồi, hắn không chuẩn cô chết, hắn muốn cô sống, bản thân còn chuẩn bị một căn nhà để giam giữ cô, hắn muốn người phụ nữ này vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng nữa, chỉ có chính mình mới là ánh mặt trời duy nhất để cô dựa vào.
Nhưng hắn đã sai rồi!
Ân Mộ Tiêu khóc đến khản cả cổ, hắn không ngừng đám lên tường, thẳng đến khi máu tươi chảy xuống mu bàn tay, hắn cũng không hề cảm thấy đau đớn, rốt cuộc thì cô sẽ không yêu hắn!
Đinh Kha lấy áo khoác trong tủ ra mặc cho Viên Trần, "Em trai em cũng thật kỳ lạ, tự nhiên lại chạy tới Bắc Bình thăm chúng ta." Đinh Kha cài cúc áo cho hắn, hơi mỉm cười, "Em cũng thấy lạ."
Viên Trần khẽ hạ môi xuống lướt qua má cô, hắn không dám hôn mạnh, chỉ cần chạm vào da thịt kiều nộn của cô, hắn sẽ si mê muốn ngừng mà không ngừng được.
Đinh Kha vòng tay qua cổ hắn, "Chờ thêm mấy ngày nữa chúng ta sang Mỹ đón con trở về đi." Viên Trần lại ôn nhu hôn nhẹ, môi hắn vẫn luôn lạnh nhưng lại mang theo hương bạc hà mát lạnh, "Được, chúng ta cùng nhau đi đón con về!"
"Đi nhanh đi, nếu không Khâm chờ lại sốt ruột." Đinh Kha cười đẩy hắn ra, Viên Trần lưu luyến không buông, vẫn nắm chặt tay cô bước ra cửa.
"Phu nhân, em gái ngày tới tìm ngài ạ." Bỗng phó sĩ quan từ bên ngoài đi vào.
Đinh Kha ngẩn ra, nhịn không được vui mừng, "Hay là Khâm dẫn theo Tam muội tới."
Chính văn thâm tàng bất lộ"Anh cứ đi tới nhà hàng trước đi, Tam muội từ nhỏ đã sợ người lạ, em đi gặp em ấy đã rồi lát nữa qua sau." Viên Trần nghe cô nói vậy, đành mang theo phó sĩ quan đi trước.
Viên Trần ngồi trong xe một mình, hắn theo thói quen dựa lưng vào ghế sau bọc da, "Đều sắp xếp ổn cả chứ?" Phó sĩ quan cầm tay lái không ngừng vã mồ hôi, "Mọi thứ đã được sắp xếp như ngài nói, chỉ là Bùi thượng tướng còn đang duyệt binh ở Hà Bắc, tôi đã thông tri cho hắn lập tức trở về."
Viên Trần lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, con ngươi đen nhánh có thể so với bóng đêm.
Đinh Kha tràn đầy vui mừng đẩy cửa phòng khách ra, trong phòng có một cô gái xinh đẹp đang ngồi thẳng lưng, tựa như hoa mẫu đơn lần đầu lộ diện, cô ta ngẩng đầu thấy Đinh Kha tiến vào thì hoảng loạn đứng dậy hô, "Đại tỷ!"
Đinh Kha sửng sốt, đôi mắt tràn đầy vui mừng trở nên thờ ơ, "Ra là Nhị muội à!" Cô giơ tay ý bảo Chung Ly Mị ngồi xuống. Từ nhỏ Đinh Kha đã ít tiếp xúc với cô ta, không nóng cũng không lạnh, huống hồ mỗi lần mỗi lần tiếp xúc với Đinh Kha Chung Ly Mị đều bày ra tư thái hờ hững, giờ cô ta đột nhiên xuất hiện ở Bắc Bình, quả thực là bất ngờ.
Chung Ly Mị vẫn trang điểm đậm như cũ, nhưng trong đôi mắt cao ngạo lại đầy nước mắt, Chung Ly gia sinh ra toàn mỹ nhân, chỉ là Chung Ly Mị vừa vặn bị kẹp ở giữa Đinh Kha tuyệt sắc và Chung Ly Huyền, nên rất khó để thể hiện được sự đặc biệt của cô ta.
"Dạo này chị có khỏe không ạ?" Chung Ly Mị cắn cắn đôi môi đỏ như máu, nhẹ nhàng hỏi thăm, Đinh Kha đã quen nhìn bộ dáng phách lối của cô ta rồi, lúc này thấy cô ta như vậy thì ngẩn ra, núm đồng tiền trên má nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện, "Ừ, chị vẫn khỏe, còn em, sao lại tới Bắc Bình thế."
Chung Ly Mị dường như không nghe thấy Đinh Kha nói gì cả, tâm thần hoảng loạn, hồi lâu sau Đinh Kha lại gọi, "Nhị muội?" Chung Ly Mị sợ tới mức run rẩy, rồi "Bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Đinh Kha, "Đại tỷ, chị phải cứu em!"
"Em làm gì thế, mau đứng lên!" Đinh Kha bị hành động này của cô ta làm cho hoảng sợ, vội vàng khéo Chung Ly Mị dậy, mà người Chung Ly Mị lúc nóng lúc lạnh như bị bệnh nặng, "Đại tỷ, em không muốn gả cho Vương sư trưởng đâu, nhưng anh vẫn ép em gả qua đó, ngay cả mẹ em cũng ngã bệnh rồi."
Đinh Kha đỡ cô ngồi xuống, cô cảm thấy khó hiểu, "Với tính tình của Khâm sao nó có thể ép em chứ, nó......" Đinh Kha còn chưa nói xong, Chung Ly Mị bỗng đứng dậy đánh gãy lời cô, "Đại tỷ, những gì em nói đều là thật, hiện tại hắn đã không còn là Chung Ly Khâm lúc trước nữa rồi."
"Ý em là gì?" Đinh Kha trừng mắt nhìn Chung Ly Mị, Chung Ly Mị lại chỉ khóc mà không nói nên lời, cô ta run rẩy sợ tới mức không dám hé răng, bên trong cổ áo có thể mơ hồ thấy được da thịt trắng nõn, Đinh Kha vô tình thoáng thấy được vết xanh tím trên đôi vai run rẩy của cô ta.
"Sao lại thế này?" Đinh Kha khẽ chạm vào vai trái của Chung Ly Mị, nhưng mới vừa một chạm vào Chung Ly Mị đã đau đến rụt người lại, càng khóc lợi hại hơn, "Rốt cuộc sao lại thế này, mau nói đi!" Đinh Kha tức giận mắng, mặc kệ thế nào người Chung Ly gia không thể để người khác tùy ý kinh nhục được.
Chung Ly Mị thấy bộ dáng này của Đinh Kha thì càng sợ tới mức hồn phi phách tán, cô ta ngồi tại chỗ khóc lóc, "Là hắn đánh! Hắn còn bảo em phải quấn lấy chị, không được để chị đi nhà hàng!"
"Chung Ly Khâm?"
Chung Ly Mị nghẹn hồi lâu rồi oa một tiếng khóc càng dữ dội hơn, cô ta rơi lệ gật đầu, Đinh Kha chỉ cảm thấy hoảng hốt, cô chộp lấy khẩu súng Browning bên cạnh rồi hốt hoảng chạy ra ngoài, những sự sợ hãi cùng điềm xấu dưới màn đêm quấn chặt lấy tim cô, vứt đi không được.
Bên trong nhà hàng, Viên Trần ngồi đối diện Chung Ly Khâm, phía sau bọn họ ngoài phó sĩ quan của mỗi người thì không còn ai khác, "Anh rể." Chung Ly Khâm thấp giọng chào, Viên Trần lại cười lạnh không đáp, "Anh rể, hiện giờ thiên hạ đã chia thành ba chân, của anh, em, Ân Mộ Tiêu, nếu chúng ta đã là người một nhà, chi bằng cùng liên thủ tiêu diệt Ân Mộ Tiêu, thế nào?"
Viên Trần bưng ly rượu vang đỏ lắc lư nhưng lại chậm chạp không uống, "Tôi và cậu tiêu diệt hắn ta, sau đó?"
Chung Ly Khâm dẫn đầu bưng ly rượu lên một hơi uống cạn, "Sau đó anh em ta liên thủ xưng bá thiên hạ, được không?"
Viên Trần đặt ly rượu xuống, dưới ánh đèn đôi mắt cũng bị ánh sáng chiếu cho đỏ lên, đáng sợ như máu, hắn không trả lời Chung Ly Khâm, hắn chỉ đan tay gác lên bàn, hai mắt nhìn chằm chằm Chung Ly Khâm, "Mọi người đều nói Chung Ly đại thiếu gia trầm mê tửu sắc, nhưng tôi lại muốn nói, luận về thâm tàng bất lộ, chỉ sợ thế nhân này không ai so được với ngài đây!"
Chung Ly Khâm nghe câu nói mỉa mai đầy thú vị này thì không khỏi nhếch mép, "Anh rể thật là cất nhắc, không biết ý anh rể thế nào."
"Ân Mộ Tiêu có người Nhật Bản làm chỗ dựa, anh và em nhiều nhất cũng chỉ ngang hàng với hắn ta, còn muốn đẩy ngã hắn ta thì chỉ sợ......" Viên Trần nhìn Chung Ly Khâm cố ý không nói nốt câu, lúc trước nếu không phải Bùi Chi Ngôn đầu nhập vào Bắc Bình, hắn căn bản là không có nửa phần thắng, nhưng Chung Ly Khâm lại có thể thắng lợi dễ như trở bàn tay, đối với vị đại thiếu gia Thượng Hải này, hắn không thể không nhìn bằng con mắt khác.
Chung Ly Khâm lại cười, "Muốn thắng hắn ta quả thực dễ trở bàn tay, hiện hắn ta đang kiểm soát nội các, nắm giữa quyền quân vụ, bất quá là có người Nhật Bản chống lưng thôi, nhưng người Nhật Bản đã sớm bất mãn với thái độ của hắn ta rồi, không bằng em thay anh rể thuyết phục gia tộc Vũ Nhân nhé, en tin rằng bọn họ chắc chắn sẽ trợ giúp chúng ta một tay."
"Choang" một tiếng giòn giã, Viên Trần ném mạnh ly rượu trong tay xuống sàn nhà, rồi đứng dậy cao ngạo nói, "Hán gian? Viên Trần tôi không có hứng thú!"
Chung Ly Khâm cũng cười xấu xa đứng dậy, "Anh rể, đừng quên rằng anh có nhược điểm, còn em thì không!"
Viên Trần trừng mắt, "Thế nào, Bắc Bình là địa bàn của tôi, cậu muốn làm gì!"
"Xột xoạt" một tiếng, đám binh sĩ cầm súng ngoài cửa tức khắc tràn vào, tất cả binh sĩ cầm súng chĩa vào Viên Trần, trước mặt Viên Trần là vô số họng súng đen, phía sau hắn lập tức có một đoàn người khác tiếng vào, Chung Ly Khâm nhìn hai quân đối đầu thì nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng, "Thì ra anh rể đã sớm có chuẩn bị!"
"Bất quá, lúc này Bùi thượng tướng đang duyệt binh ở Hà Bắc, Bắc Bình đối với Chung Ly Khâm em mà nói chỉ như lấy đồ trong túi mà thôi!"
Viên Trần chỉ cười, "Cậu tìm hiểu cũng thật tỉ mỉ, sớm không tới chậm không tới, chọn đúng lúc Bắc Bình không có ai mới tới!"
"Anh rể à, anh hợp tác với em đi, nếu không chị em......" Chung Ly Khâm cố tình muốn nói lại thôi.
Vẻ tươi cười trên mặt Viên Trần chợt cứng đờ, Đinh Kha!
Nhược điểm trí mạng của hắn, Đinh Kha!
"Cô ấy là chị ruột của cậu mà cậu cũng có thể xuống tay!" Viên Trần tức giận bừng bừng, kẻ nào hắn cũng không để bụng, duy chỉ có cô, người phụ nữa cùng hắn vào sinh ra tử!
Chung Ly Khâm sắc mặt không đổi, vẻ đẹp toát lên sự phóng túng, tựa như vầng trăng sáng trên bầu trời đêm, "Không ác không phải trượng phu*, hôm nay tôi nhịn đủ rồi!"
* Trượng phu ở đây là chỉ đàn ông có chí lớn, có chí khí hơn người.Viên Trần nao nao, sắc mặt tuyệt vọng tràn đầy phẫn nộ giống như rơi vào bẫy rập của dã thú, hắn thấp giọng gầm lên, "Nếu cậu dám làm tổn thương tổn Đinh Kha dù chỉ một chút, tôi sẽ!" Viên Trần nói đến đây rồi liếc phó sĩ quan.
Phó sĩ quan lập tức bước đến sau Viên Trần, hắn duỗi tay cầm lấy một đầu dây thừng, tấm màn che lớn sau lưng Viên Trần từ từ kéo ra, tấm màn chạm rãi kéo lên dưới ánh đèn, trái tim Chung Ly Khâm ầm một tiếng, như bị thiếu đi thứ gì đó.
Cẩm Hi có lời muốn nói: Bộ niễn ngọc thành trần này mình chỉ đăng tại hai nơi là truyenhdt.com và wordpress, những trang web khác nếu có đăng thì đó là ăn cắp ạ. Đợi sau khi hoàn bộ này, mình sẽ beta lại một lượt từ đầu để áng văn trở nên mượt mà hơn một chút =)))) Vì vậy nếu các bạn đọc ở mấy web ăn cắp thì sẽ bị nhiều chỗ câu văn lủng củng hoặc tối nghĩa đó ạ, nên hãy tìm tới trang chính chủ để đọc nhé! Cảm ơn vì đã ủng hộ ạ Chính văn sóng quỷ vân quyệtTác giả có lời muốn nói: Vô cùng cảm ơn các bạn nhỏ đã giúp tui tìm lại USB, thật may khi bắt kịp bản cập nhập buổi trưa, hắc hắc, xem ra sau này phải cẩn thận một chút~~~ Xin hãy ủng hộ nhiều hơn ạ......
Phía sau bức màn che là một cái sân khấu bằng gỗ lớn, ở giữa sân khấu đặt một chiếc bình thủy tinh khổng lồ, ánh mắt Chung Ly Khâm dừng lại bên trong chiếc bình, ánh đèn ửng đỏ lay động chiếu rọi lên khuôn mặt trứng ngỗng mượt mà, sóng mắt lưu chuyển nhìn quanh, đôi môi như cánh hồng kiều nộn ướŧ áŧ, dáng người cao gầy phối với quần da toát lên vẻ soái khí bất tận.