Chương 58

Sáng sớm thức dậy đã không thấy Viên Trần đâu, dì Ngô cùng Đinh Kha trải giấy Tuyên Thành lên bàn đá trong sân, dì Ngô cần thận mài mực cho cô, mùi hương thoang thoảng của mực thẩm thấu vào giấy Tuyên Thành.

"Người khác?" Bút lông trong tay Đinh Kha chạm rãi di chuyển trên mặt giấy Tuyên Thành, mực nước lập tức lan ra, bút lông khi thì mềm dẻo khi thì □, khí chất dịu dàng chảy xuôi theo ngòi bút.

Dì Ngô đang định trả lời thì nghe thấy tiếng gọi ở phía sau, "Đinh Kha!"

Cô nhìn lên thì chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Viên Trần, Đinh Kha cười rộ lên lộ hàm răng trắng tinh thì chợt phát hiện sau lưng Viên Trần còn một người nữa, Viên Trần bước nhanh tới chỗ Đinh Kha, Đinh Kha vội chèn một khối ngọc lên giấy Tuyên Thành vừa viết, "Sao hôm nay ở quân bộ về sớm vậy?" Cô nói rồi đưa cây bút lông cho dì Ngô ở bên cạnh, hai mắt Viên Trần sáng ngời, "Chẳng lẽ không muốn anh về sớm à!"

Viên Trần bật cười định nắm tay Đinh Kha, nhưng Đinh Kha chợt nghĩ tới còn có người ngoài ở đây nên hốt hoảng giấu tay ra sau, "Để tôi giới thiệu một chút, đây là Bùi thượng tướng!"

"Bùi thượng tướng? "Đinh Kha kinh ngạc.

Lại nhìn người trước mặt quả thật là Bùi Chi Ngôn hào khí bừng bừng, Viên Trần ngẩn ra, "Em quen à?" Đinh Kha vội xua tay, "Không quen!" Viên Trần đạm nhiên cười, "Bùi thượng tướng chính là anh hùng của nước ta! Hiện tại ông ấy đã là một trong những đại tướng của quân đôi ta!"

"Đại tướng?" Đinh Kha hí hửng nhưng lại sợ bị Viên Trần nhìn ra, cô là muốn giữ mặt mũi cho ngài thượng tướng đây, bèn thu liễm cười nghiêm túc đưa tay ra, "Đinh Kha gặp qua Bùi thượng tướng!"

Bùi Chi Ngôn có vẻ đã nhìn ra chút tâm tư nhỏ này của cô, cũng đưa tay ra bắt tay với cô, nhưng ông ta lại cúi đầu nhỏ giọng nói thêm một câu, "Chào cô, quan ngoại giao!"

Quan ngoại giao?

Đinh Kha sửng sốt nhớ tới hành động du thuyết của mình ngày hôm đó, thật không ngờ lại thay đổi được suy nghĩ của Bùi Chi Ngôn, Bắc Bình cũng vì thế mà chuyển nguy thành an, Đinh Kha cố ý nhếch miệng, nhìn Bùi Chi Ngôn cười ngây ngô, Bùi Chi Ngôn cũng mỉm cười phối hợp với cô.

Viên Trần ở một bên kỳ quái nhìn hai người, đôi mắt lóe lên một ấm áp, sao hắn lại không biết việc Đinh Kha đã làm chứ. Hắn nhìn Đinh Kha, trái tim không ngừng thắt lại, một cô gái như vậy, làm sao hắn có thể không yêu hay vứt bỏ cơ chứ.

Chính văn bên nhau lâu dài

Bùi Chi Ngôn nhẹ nhàng lấy chặn giấy bằng ngọc ra, niết chặt giấy Tuyên Thành trong tay, chậm rãi đọc từng chữ: "Thanh hải trường vân ám tuyết sơn, cô thành nhìn xa Ngọc Môn Quan. Cát vàng trăm chiến xuyên kim giáp, không phá Lâu Lan chung không còn."

(Dịch nghĩa: Thanh hải dải mây dài bao phủ núi tuyết, thành lũy chơ vơ thấy xa xa là Ngọc Môn Quan. Đánh hàng trăm trận trên sa mạc cát vàng mòn cả áo giáp, chưa dẹp tan giặc Lâu Lan thì chưa về)

"Hay!" Bùi Chi Ngôn đọc xong, chợt lên giọng dọa Đinh Kha nhảy dựng, "Khí phách mười phần!"

Đinh Kha nhoẻn miệng cười, Bùi Chi Ngôn quả là danh bất hư truyền, làm người hào hùng ngay thẳng, ở trước mặt Viên Trần và Đinh Kha cũng không câu nệ tiểu tiết.

Đinh Kha nhận lấy giấy Tuyên Thành trong tay Bùi Chi Ngôn, "Tôi cũng rất thích tòng quân hành của Vương Xương Linh*, sự khí phách mang chút thê lương, một mình cô độc đứng ở Ngọc Môn Quan, chỉ thấy mây mù dày đặc trên mặt hồ Thanh Hải, núi tuyết cũng mất đi vẻ rực rỡ, các tướng sĩ đã trải qua hàng trăm trận chiến trong sa mạc, khôi giáp đã mòn, nhưng lại quyết tâm chưa đánh bại kẻ địch thì chưa trở về nhà! Thật đáng buồn khi đem so sánh với quân vương tự đắc ở trong cung!"

* Vương Xương Linh: tự là Thiếu Bá, là nhà thơ trung quốc thời Thịnh Đường. Ông làm nhiều thơ hay, được người đời gọi là Thi thiên tử.

Bùi Chi Ngôn thở dài một hơi, khuôn mặt kiên định mà không hiện nên sự già nua, "Đúng vậy, chúng tôi ở chiến trường liều sống thiếu chết, vậy mà còn bị thống lĩnh hoài nghi!"

Bùi Chi Ngôn lập nhiều công lớn ai ai cũng biết, thật không ngờ khi hắn ta đang hăng hái tắm máu chiến đấu lại bị chính Ân Mộ Tiêu bức phải rời đi.

Viên Trần hơi cau mày, rõ ràng không hài lòng với việc Đinh Kha tỏ ra thương tâm với Bùi Chi Ngôn, đảo mắt cười nói, "Bùi thượng tướng sinh ra ở loạn thế, lớn lên trong quân ngũ, tinh thông binh pháp, thiện chí với tướng sĩ, Bắc Bình của tôi chắc chắn là một nơi tốt để dụng võ, thậm chí còn vang danh sử sách, cần gì phải thở dài như thế!"

Bùi Chi Ngôn nghe được lời này thì vô cùng cảm động, "Thiếu soái đã xem trọng Chi Ngôn rồi, muốn nói hiện giờ thiên hạ chia làm ba phần là Chung Ly thế gia, Ân Mộ Tiêu và thiếu soái, nhưng Chi Ngôn cảm thấy vị công tử như Chung Ly Khâm sẽ không thành được, Ân Mộ Tiêu thì quá mức âm ngoan, sợ rằng người nắm chính quyền chỉ còn thiếu soái mà thôi!"

Viên Trần và Bùi Chi Ngôn thưởng thức lẫn nhau, chỉ hận gặp nhau quá muộn, Đinh Kha nhìn bọn họ đàm luận thế sự thì vui vẻ vô cùng.

"Phu nhân của tôi, em đang nghĩ cái gì vậy?" Đinh Kha giật mình, liếc mắt ra sau nhìn Viên Trần ôm lấy cô vào lòng, Đinh Kha ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, sao cô lại có thể mê luyến cái người lúc thì bá đạo lúc thì dịu dàng này được nhỉ.

"Anh tiễn Bùi thượng tướng về rồi à?" Đinh Kha dựa vào ngực Viên Trần, ngửi mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người hắn.

"Ừ" Viên Trần ôm chặt Đinh Kha hơn, môi hắn lướt qua khuôn mặt mịn màng của Đinh Kha mang theo vô vàn cưng chiều, bỗng mắt hắn dừng lại ở tờ giấy Tuyên Thành trên bàn đá, "Em không nên viết bài thơ này!"

Đinh Kha nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, không ngờ lại nhìn thấy vẻ mặt thâm cừu đại hận của hắn, Đinh Kha vươn tay muốn vuốt phẳng chân mày cau lại của hắn, "Tại sao? Em thấy bài thơ này khá hay mà!"

Viên Trần vẫn thân mật ôm Đinh Kha không buông, "Loại thơ này không thích hợp với em! Da ngựa bọc thây là chuyện của đàn ông, em không nên xem!" Đinh Kha nhăn mày liễu, Viên Trần lại tiếp tục nói: "Em đã cùng tôi chịu quá nhiều khổ cực rồi, từ giờ hãy để tôi bảo vệ em, có được không?"

Đinh Kha nhìn người trước mặt đang thống khổ giãy giụa, cô muốn nói nhưng thấy sắc mặt Viên Trần đã hơi tức giận, Đinh Kha đành phải cười ứng phó, "Được thôi, về sau sẽ không xem loại thơ này nữa, là do hôm nay em nhàn rỗi nên mới luyện tập chút thôi!"

"Nghe nói thiếu soái ngài am hiểu thư pháp, cho dù là Vương Hi Chi hay là Nhan Chân Khanh* đều cân được! Chung Ly Đinh Kha em thân là thiếu soái phu nhân sao có thể kém cỏi được cơ chứ?" Đinh Kha cuống quít nói sang chuyện khác.

*Vương Hi Chi là nhà thư pháp thời Đông Tấn, còn Nhan Chân Khanh là nhà thư pháp thời Đường.

Viên Trần hiếm khi được cô khen ngợi nên rất cao hứng, dứt khoát vén tay áo lên, cầm lấy bút lông, hắn lấy một tờ giấy Tuyên Thành khác ra viết lại tòng quân hành, lực bút mạnh mẽ hùng hồn, nét bút khoan thai nhưng khí thế rộng rãi, bút lực mạnh mẽ khí khái nghiêm nghị.

Nhưng ánh mắt Đinh Kha lại khóa chặt vào người trước mặt, ánh sáng phác họa lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, đến sắt thép cũng hóa thành mềm mại.

Từ giờ hãy để tôi bảo vệ em, có được không?

Chỉ cần một câu này của hắn, cho dù có bị nghiền thành tro, nghiền nát thành bột mịn, cô cũng muốn làm bụi bặm quanh quẩn bên cạnh hắn.

Viên Trần chữ cũng giống người, bút lông du tẩu trên giấy Tuyên Thành, bài thơ trên giấy thể hiện rõ sự hào hùng không thể nghi ngờ, lối hành văn xuất sắc, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược nhẹ nhàng, phảng phất như vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nếu lưu phong chi hồi tuyết.

Mà trong mắt Đinh Kha chỉ có một mình hắn.

"Thế nào, so với em viết thì sao?" Viên Trần đứng cạnh Đinh Kha quan sát biểu tình của cô, Đinh Kha rũ mắt nhìn, trước kia cô từng thấy hắn viết thể chữ Nhan, khi đó hắn viết "Mong được người chung tình, đầu bạc không xa cách." Thâm tình thổ lộ, hiện lại nhìn chữ hắn vẫn mạnh mẽ hữu lực như thế, đường cong lên xuống mang theo một khang hào hùng, nối tiếp nhau san sát trên giấy Tuyên Thành, đặt bút rồng bay phượng múa.

Nhìn vẻ mặt đắc chí của Viên Trần vì tác phẩm của mình, Đinh Kha chỉ bình tĩnh lẩm bẩm: "Thật ra so với em cũng không khác nhau lắm!"

Viên Trần nhịn không được bật cười, dùng bút lông điểm nhẹ lên chóp mũi Đinh Kha, "Ừ, một chút cũng không khác!"

Bị đùa giỡn, Đinh Kha tức giận đoạt lấy bút rồi vẽ bậy lên mặt hắn, Viên Trần mới vừa rồi còn phong độ giờ đã biến thành mèo mướp. Viên Trần cũng không tức giận, vươn năm ngón tay dính mực về phía Đinh Kha, Đinh Kha hét lên rồi ném bút bỏ chạy, Viên Trần bèn đuổi theo cô, "Xem tôi thu thập em thế nào!"

Đinh Kha bật cười thở hổn hển liều mạng chạy trốn, bình thường Viên Trần đều nhíu mày, khuôn mặt không có biểu tình gì, nhưng giờ phút này hắn lại cười vô cùng dịu dàng.

Tiếng cười của bọn họ quanh quẩn trong Tĩnh Nghi viên, ánh hoàng hôn đổ xuống đình đài, mặt trời đã ngả về tây, mặt hồ cũng phản chiếu lên những rặng mây, lớp mây dày đặc phủ kín bầu trời, chỉ chừa lại một chút khe hở cho ánh chiều tà, tạo cho đám mây trở nên đỏ rực, ví như con cá dưới biển sâu, sẽ ngẫu nhiên nhào lộn với lớp vảy vàng óng.

Ánh hoàng hôn chiếu rọi xuống, Đinh Kha cùng Viên Trần ngồi tựa lưng trong đình đài, ngay cả mặt hồ cũng phủ một tầng đỏ nhạt, ráng chiều rải rác rơi trên mặt và vai họ, mặt nước in bóng của hai người, theo gió tạo nên gợn sóng nhè nhẹ.

"Đinh Kha" Viên Trần gọi tên cô, Đinh Kha cùng hắn đan mười ngón tay vào nhau hưởng thụ ánh chiều, chỉ ừ một tiếng, Viên Trần dịu dàng cất giọng, "Chúng ta vĩnh viễn hạnh phúc như vậy nhé, được chứ?"

Đinh Kha dựa vào tấm lưng rắn chắc của hắn, nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên khó nén được ngọt ngào, "Vâng, vĩnh viễn!"

Chính văn mất đi hai mắt

Tầm mắt Ân Mộ Tiêu mịt mờ không rõ nổi lên một tia phiền muộn, bên tai quanh quẩn một giai điệu, lại là ca khúc này!

Hắn liếc nhìn căn gác mái hoang vắng cách đó không xa, bước chân hắn chợt ngừng lại, Thị Quan thấy Ân Mộ Tiêu đứng tại chỗ ngẩn ngơ nhìn về phía căn nhà màu trắng, hắn ta cũng nhìn theo, nhưng vừa nhìn thoáng qua không khỏi rùng mình.

Ân Mộ Tiêu lắng tai nghe xong, giọng hát của cô vẫn dịu dàng trầm lắng như cũ, nhưng những câu chữ lại bi thống không thôi, giọng cô càng lúc càng cao, giống như thác nước chảy qua khe núi, rồi lại quanh co biến chuyển, chảy về nơi đầy hoa.

"Khuyên quân vương uống rượu nghe ngu ca, giải quân buồn phiền vũ che phủ. Thắng Tần vô đạo đem giang sơn phá, anh hùng bốn lộ khởi can qua, từ xưa câu cửa miệng không khinh ta, thành bại hưng vong trong nháy mắt, giải sầu uống rượu bảo trướng ngồi, thả nghe quân tình báo như thế nào."

Bá Vương biệt Cơ là ca khúc mà mỗi lần Ân Mộ Tiêu mất bình tĩnh cô sẽ hát cho hắn nghe, trấn an cảm xúc của hắn, và cũng buộc hắn tiếp tục nhượng bộ.

Nhưng lần cuối cùng Ngu Cơ đã nhảy đến tê tâm liệt phế, đó là một tình yêu vô tận dành cho bá vương, vậy còn cô?

Em không có phản bội anh, tiền đề của phản bội phải là đã từng yêu.

Yết hầu Ân Mộ Tiêu khẽ di chuyển, xoay người đạp ủng quân đội rời đi theo con đường mòn, cô tàn nhẫn như thế, sự tàn nhẫn này đã đâm vào nỗi đau sâu nhất trong lòng hắn.

Ca khúc Bá Vương biệt Cơ vẫn cất lên từng hồi, âm thanh phiêu đãng trong không khí như con rắn càn quấy trong lòng hắn, hắn đang đi thì đột nhiên dừng lại, Thị Quan không để ý suýt nữa đâm vào lưng hắn.

Viên đạn không chút do dự xuyên qua vai trái cô, cô như một đóa hoa héo tàn ngã vào lòng hắn, Ân Mộ Tiêu ôm lấy vòng eo yếu ớt của cô, rõ ràng cô đang thoi thóp những vẫn cố gắng mỉm cười với hắn, nụ cười kia lướt qua màn đêm đánh thẳng vào tim hắn.

Ân Mộ Tiêu nhớ lại một chút, rốt cuộc nhịn không được xoay người đi tới tiểu lâu, cô vĩnh viễn là sao băng ngoài tầm với của hắn, dù có vô tình xâm nhập vào thiên hà của hắn, thì cũng là định mệnh sẽ vụt qua hắn.

Căn gác mái nhỏ này quanh năm cằn cỗi hoang vắng, cửa sổ sát đất tứ phía đều bị những tấm rèm vải dày cộp che kín mít, Ân Mộ Tiêu đứng ở ngoài cửa, hàng rào sắt ngăn cách hắn và cô.

Rõ ràng hắn đã vẽ ra nhà tù cho cô, cô lại chỉ mong làm một con bướm gãy cánh không muốn phản kháng.

"Cạch" một tiếng, hàng rào sắt bị mở ra, giọng hát càng trở nên rõ ràng thì càng đau đớn hơn, Ân Mộ Tiêu nghẹn những lời muốn nói trong cổ họng, giọng hắn trở nên nặng nề, như thể sấm rền trước cơn mưa, "Huyền?"

Phòng tối bốc mùi ẩm mốc, cô gái đang cuộn tròn lại trong chiếc váy màu xanh lam, hoa văn trên trang phục lộng lẫy được thêu bằng chỉ bạc, hoa văn nét đứt như sóng biển vỗ vào đá ngầm tạo ra bọt trắng. Mái tóc dài đen nhánh mềm mượt như tơ lụa, xõa tung ngang vai, giống như một bức tranh thủy mặc được mở ra từ từ.