Chương 54

"Sao chúng ta lại ở đây, còn có......" Đinh Kha chỉ chỉ người phục vụ phía sau lưng, Từ Nhược Ngu ra hiệu cho Đinh Kha nằm xuống, "Chuyện này tôi sẽ từ từ nói với cô."

Chính văn cẩn thận chặt chẽ

Tác giả có lời muốn nói: Oa anh trai à...... Hôm nay chợt phát hiện Tiểu Ảnh lọt top 10 bảng xếp hạng các tác giả mới, thật sự không ngờ luôn í, kích động quá đi mất, điên cuồng gõ chữ, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nhe, xin hãy bao dưỡng ha ha......

Bên trong khách sạn của con tàu thủy, Ân Mộ Tiêu ngồi ở mép giường ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của Chung Ly Huyền, mặt mày u ám, mọi người bị hắn ta nhìn tới lạnh cả sống lưng, "Lập tức phong tỏa Thiên Tân, tuyệt đối không được để hung thủ tẩu thoát!" Ánh mắt Ân Mộ Tiêu giống như chuôi kiếm đứt gãy, không vấy máu nhưng lạnh thấu xương, "Đau." Chung Ly Huyền khẽ nhíu mày rêи ɾỉ, tim Ân Mộ Tiêu như bị dao cắt nhưng hắn ta không dám chạm tay vào, viên đạn ghim vào vai trái của cô.

"Đi tìm bác sĩ tới đây ngay!" Ân Mộ Tiêu run rẩy quát, "Nhưng trên thuyền không có bác sĩ ạ." Phó quan nói một cách lí nhí, Ân Mộ Tiêu quăng súng xuống thảm trải sàn, "Vậy thì cập bờ tìm bác sĩ tốt nhất tới đây! Nếu Chung tiểu thư có mệnh hệ gì tôi sẽ lấy mạng các ngươi!" Ân Mộ Tiêu nghiến răng gằn từng chữ, phó quan đứng trước mặt hắn sợ tới mức run rẩy, vị Chung tiểu thư lạnh lùng này nhìn thì giống như những người bạn gái khác của Ân Mộ Tiêu đấy, nhưng Ân Mộ Tiêu lại yêu cô ấy sâu sắc.

Chung Ly Huyền ý thức mông lung nằm trong lòng Ân Mộ Tiêu, máu của cô thấm qua quần áo chảy dọc theo bàn tay của Ân Mộ Tiêu , lại không biết mỗi một giọt máu đều làm Ân Mộ Tiêu đau đớn muốn chết.

"Anh Tông Tuyền!"

Chiếc ô giấy dầu trong tay Chung Ly Huyền chợt rơi xuống đất, bên trong xe ô tô đại tỷ Đinh Kha đang dựa vào ngực anh Tông Tuyền khóc nức nở, anh Tông Tuyền dựa vào lưng ghế mỉm cười quyến rũ như thường lệ , nhưng máu tươi lại thấm ướt áo khoác đen của hắn, thân thể hắn đã cứng đờ lạnh ngắt, nhắm chặt hai mắt với vẻ mặt hạnh phúc hiếm hoi.

Năm ấy mẫu thân hát tuồng với âm sắc chất phác mang theo ai oán, trong phút chốc Ngu Cơ giống như ánh trăng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, "Huyền nhi, con phải nhớ kỹ, muốn diễn tốt thì không nên chú tâm vào hát tuồng, mà phải biến bản thân mình thành nhân vật trong đó, chẳng thể phân biệt được là thật hay diễn."

Cô nhìn thấy hắn qua cửa kính sát đất của cửa hàng, hắn quay đầu lại chạm phải ánh mắt cô, hắn dịu dàng nâng khuôn mặt thanh tú của cô lên, ngón tay khẽ hơi run rẩy, "Em tên là gì?" Đôi mắt rực sáng như lửa đong đầy nước mắt của cô nhìn hắn chăm chú, "Em tên là Chung Huyền!"

Cô cố tình bỏ qua chữ Ly, che giấu đi dòng họ cao quý của cô: Chung Ly.

Muốn diễn tốt thì không nên chú tâm vào hát tuồng, mà phải biến bản thân mình thành nhân vật trong đó, chẳng thể phân biệt được là thật hay diễn.

Thẩm Tông Tuyền, Ân Mộ Tiêu.

Cô là Chung Ly Huyền, hay còn có một cái tên xa lạ khác là Ngu Cơ......

"Anh nói là các anh đều do đại soái phái tới á?" Đinh Kha kinh ngạc nhìn Từ Nhược Ngu, "Không sai, đất nước đang trong tình trạng hết sức nguy nan, không ít sinh viên đại học Hối Văn chúng tôi quyết định bỏ bút để đi tòng quân, sau đó thì được đại soái chọn lựa giao cho nhiệm vụ ám sát này!"

Đinh Kha nhìn đôi mắt trong veo của Từ Nhược Ngu lẫn trong bóng đêm, thật khó để mà liên hệ hắn với quân nhân, cô vẫn nhớ Viên Trần từng tức giận nói học giả là lũ vô dụng, Từ Nhược Ngu và Viên Trần còn bốn mắt nhìn nhau, không hề sợ hãi phản bác lại, thật không nghĩ hiện giờ hắn đã vào quân đội rồi.

Từ Nhược Ngu sầu lo nhìn phía bắc, "Đất nước đang hết sức nguy nan, sao chúng ta có thể ngồi chờ chết được!" Đinh Kha đứng ở bên cạnh nhìn ánh trăng phác họa lên hình bóng hắn, cô không thể không nhìn theo hắn, thì thầm lặp lại: "Đất nước đang hết sức nguy nan......" Giọng nói của bọn họ trầm lắng du dương, phiêu đãng trên mặt nước phản chiếu ánh trăng rực rỡ.

"Em tỉnh rồi?" Ân Mộ Tiêu vội vàng hỏi, Chung Ly Huyền nằm trên giường tơ tằm nhìn đôi mắt âm lãnh của hắn, chỉ hờ hững ừ một tiếng, Ân Mộ Tiêu lại dùng tay lau mồ hôi trên trán cô.

Cô vẫn như vậy, không nóng không lạnh, Ân Mộ Tiêu không thiếu bạn gái nhưng chỉ có cô là không bao giờ chủ động nói chuyện, nếu hắn cao hứng sẽ tới nhà thăm cô, còn nếu hắn không cao hứng thì cô cũng không bao giờ gọi điện cho hắn, có khi Ân Mộ Tiêu phớt lờ cô trong một khoảng thời gian dài, quẳng cô ra sau đầu, nhưng cuối cùng khi quay đầu lại thì cô còn ở tại chỗ chờ đợi.

Nếu anh yêu muốn thì yêu, còn nếu anh muốn rời đi thì em sẽ không giữ lại, loại thái độ này của cô lại khiến Ân Mộ Tiêu muốn ngừng mà không ngừng được, cam tâm cúi đầu xưng thần.

"Em yên tâm đi, tôi đã hạ lệnh phong tỏa Thiên Tân rồi, sẽ bắt được hung thủ nhanh thôi!" Ân Mộ Tiêu vén tóc giúp cô, môi của Chung Ly Huyền tái nhợt, cô không hé răng, chui vào trong chăn tránh khỏi ánh mắt của hắn, nhưng đôi mắt chuyển động lại kinh hoảng thất thố.

"Làm sao bây giờ? Thiên Tân bị phong tỏa rồi, chúng ta không thể trở về được nữa!" Đinh Kha nhìn đám binh lính tuần tra trinh sát thành đàn ở phía xa, ánh mắt cô nương theo ánh mặt trời lặn hướng về phương bắc, Viên Trần vẫn đang chiến đấu đẫm máu ở đó! Cô phải quay về, cô muốn ở bên hắn đến giây phút cuối cùng!

Từ Nhược Ngu liếʍ khóe môi khô nứt, "Có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp." Giọng hắn trầm thấp như đang tự an ủi, tầm mắt Đinh Kha lại bị kéo dài, ngày mai, ngày mai chính là tối hậu thư của Ân Mộ Tiêu, nếu Viên Trần không chịu đầu hàng thì chỉ còn đường chết thôi.

Mà lấy tính tình của hắn, sao có thể đầu hàng được chứ!

Một đội binh lính tuần tra đạp ủng tiến đến gần, Đinh Kha chậm rãi rút súng từ trong tay áo ra, Thiên Tân đã bị phong tỏa, cô tuyệt đối không phải làm cá trong chậu được!

Từ Nhược Ngu nhận thấy động tác rất nhỏ của Đinh Kha, hắn cả kinh đem Đinh Kha kéo vào lòng, "Đừng có xúc động!" Hắn gắt gao giữ chặt tay Đinh Kha, không cho cô nhúc nhích nửa phần, Đinh Kha lại không ngừng giãy giụa, "Cô phải tin tôi, tôi nhất định sẽ đưa cô về bên cạnh hắn!" Từ Nhược Ngu thở dốc, hơi nóng phả vào tai cô, Đinh Kha khẽ run lên, trái tim cũng dịu lại, cô nâng đôi mắt ngập nước lên, "Tôi tin anh!"

Từ Nhược Ngu hô hấp cứng lại, gương mặt cô tiều tụy tái nhợt như một tờ giấy.

"Em là học sinh trường nào thế?" Hắn khẩn trương hỏi nữ sinh mặc đồng phục màu lam bên cạnh, cô ngoái đầu nhìn lại rồi cười, buột miệng thốt ra, "Đại học Hối Văn!"

Từ Nhược Ngu tay nắm thành quyền, cô nguyện ý tin tưởng hắn, cô chịu đem vận mệnh của mình giao cho hắn.

Hắn không thể khiến cô thất vọng một lần nữa được, hắn nhất định phải đưa cô về Bắc Bình, trở về bên cạnh người kia!

Cho dù là chết......

"Đêm nay anh có ở lại không?" Chung Ly Huyền che lại vết thương đau đớn trên vai trái, hơi thở của Ân Mộ Tiêu trở nên hỗn loạn đầy khẩn trương, hắn quay đầu lại nhìn Chung Ly Huyền gầy yếu rồi ngẩn ra "Em vừa nói cái gì?"

Chung Ly Huyền cắn môi mỏng lộ ra một góc răng trắng, hỏi lại lần nữa, "Đêm nay anh có ở lại không?" Con ngươi tối tăm của Ân Mộ Tiêu bỗng xoẹt qua một tia ấm áp, cô rất ít khi nói chuyện với anh ta, thế mà hôm nay lại mời hắn ở lại!

Ân Mộ Tiêu kích động không chịu nổi, hắn cố kiềm chế đè lại thanh âm, "Đương nhiên rồi."

Chung Ly Huyền ngồi trên giường nhìn hắn đặt túi văn kiện bằng da trên tay xuống rồi ngồi lại đây, hắn vẫn luôn như thế, xong việc ở quân bộ sẽ dành thời gian tới thăm cô, Ân Mộ Tiêu cũng sẽ ngẫu nhiên ngủ lại, nhưng hơn phân nửa đều vội vàng trở về quân bộ. Hắn đối với sự hờ hững của cô vẫn luôn vừa yêu vừa sợ, yêu đến cẩn thận, sợ đến cẩn thận chặt chẽ.

Chính văn mỹ nhân điệp ảnh

Tác giả có lời muốn nói: Thân ái, xin hãy ủng hộ xin hãy bao nuôiii~~ tym tym, yêu các nàng......

"Em đi lấy cho anh một ly sữa bò." Chung Ly Huyền vừa đứng dậy thì bị Ân Mộ Tiêu mạnh mẽ kéo vào trong lòng, "Huyền, ở lại bên cạnh tôi đi?" Hắn giống như trẻ con đòi kẹo, đáng thương mở miệng, Chung Ly Huyền rũ mi, "Không phải em vẫn đang ở đây sao."

Giọng cô dịu dàng, như chuồn chuồn lướt tạo nên gợn sóng, nhưng nội tâm hắn sớm đã sóng gió mãnh liệt rồi.

Bàn tay của Ân Mộ Tiêu dọc theo theo vành tai nhỏ xinh tới cổ, Chung Ly Huyền chỉ hơi run nhẹ, không phản kháng cũng không đón ý nói hùa, Ân Mộ Tiêu mới vừa đυ.ng tới nút tháo sườn xám, cô lại khẽ run lên, "Đau." Cô khẽ kêu, Ân Mộ Tiêu hốt hoảng thu tay lại, lúc này mới chú ý tới vết thương trên vai trái của cô.

Hắn sợ làm cô đau, sợ tới mức không dám chạm vào nữa, chỉ nhìn cô đứng dậy đi lấy sữa bò cho nình, trong con ngươi lạnh băng hiện lên một tia hạnh phúc.

Ân Mộ Tiêu cũng không dám hỏi, hắn có quá nhiều thứ không xác định, nếu cô không yêu thì sao lại ôn nhu săn sóc hắn như vậy, nếu cô yêu thì sao lại không nóng không lạnh, mà chỉ như dòng sữa bò thơm ngào ngạt nhè nhẹ chảy xuôi cổ họng, đúng là chỉ có cô mới làm hắn đặc biệt chú ý.

"Mau uống đi, bằng không sữa bò sẽ lạnh đấy." Chung Ly Huyền đưa ly thủy tinh đựng sữa bò cho hắn, rồi cô xoay người cũng rót cho mình một ly, con ngươi của Ân Mộ Tiêu phất qua một tia ảm đạm không dễ phát hiện, hắn ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

Chung Ly Huyền nhìn hắn uống cạn ngụm sữa cuối cùng, còn cô đặt chiếc ly thủy tinh chưa uống tí nào trong tay xuống, trong đồng tử của Ân Mộ Tiêu vẫn đang in hình bóng Chung Ly Huyền, trong nháy mắt đã ngã xuống giường.

Cô gấp gáp cầm lấy túi văn kiện bằng da đặt trên bàn lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng vặn ổ mã khóa, nhưng mật mã lại không đúng, vai trái Chung Ly Huyền đột nhiên đau nhức, tầm mắt cô hơi tối lại, lại cố kìm nén mở to hai mắt, mồ hôi theo trán cô không ngừng rơi xuống, tí tách rơi xuống túi tài liệu bằng da.

Không đúng, vẫn không đúng, tất cả mật mã đều sai.

Hắn đã đổi mật mã rồi!

Chung Ly Huyền quay đầu lại nhìn Ân Mộ Tiêu vẫn đang ngủ say ở trên giường, gương mặt lạnh băng của hắn lại mơ hồ mang theo ý cười. Vào ngày này năm ngoái, cô đứng nhìn hắn qua cửa kính sát đất trong suốt của nhà hàng, hắn quay đầu lại nhìn cô, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt thanh tú của cô lên, ngón tay khẽ run, "Em tên là gì?" Đôi mắt sáng rực của cô dõi theo hắn, "Chung Huyền!"

Hắn nhìn cô chằm chằm, "Em biết không, lần đầu tiên nhìn thấy em, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên!"

Lần đầu tiên nhìn thấy em......

Ngày này năm ngoái!

Ngón tay thon dài của Chung Ly Huyền uyển chuyển nhập mật mã, túi tài liệu bằng da "Tháp" một tiếng mở ra, cô nhanh chóng lấy những cuộn giấy ở bên trong ra, dưới ánh đèn vàng trong phòng, cuối cùng cũng tìm thấy trong số đó: Các vẫn đề liên quan đến phong tỏa Thiên Tân.

Cô cầm lấy bút máy trên bàn, viết vội xuống bên dưới góc phải tờ giấy: Bỏ lệnh cấm!

Một năm qua, Chung Ly Huyền đã sớm học theo nét chữ của Ân Mộ Tiêu, cô đóng bút máy lại, Ân Mộ Tiêu vẫn đang ngủ say, bên hông hắn treo một chiếc chìa khóa kim loại nhỏ, Chung Ly Huyền thuần thục lấy nó xuống, vặn phần đầu của chiếc chìa khóa kim loại ra, mặt trên hiện ra một con dấu.

Rõ ràng đây không phải lần đầu cô làm việc này, nhưng vẫn khẩn trương đến hốt hoảng, "Bang" một tiếng con dấu đóng mạnh xuống văn kiện, cô ngoái đầu lại thấy Ân Mộ Tiêu vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng không biết vì sao cô vẫn lo sợ muốn đau tim!

Bên trong thành phố Thiên Tân trở nên hỗn loạn, chỉ cho vào chứ không cho ra, các cửa hàng với người dân đều bị ảnh hưởng. "Chúng tôi về Bắc Bình trước, còn anh cứ tiếp tục ở lại hành động nhé!" Từ Nhược Ngu nghiêm túc phân phó phục vụ nam, còn Đinh Kha thì chỉ ngẩn người nhìn về phương xa.

Ngay cả cô cũng không nghĩ tới tâm tư của cha chồng lại kín đáo đến thế, nếu vụ ám sát này giao cho bọn họ, cô có thể tới được Bắc Bình trong đêm nay!

"Đi thôi." Từ Nhược Ngu và người phục vụ nam mở nắp quan tài màu đen nặng cɦịƈɦ ra, Đinh Kha nhẹ nhàng chui đi vào, cô nằm xuống tay vẫn nắm chặt súng, "Ủy khuất cho cô rồi!" Từ Nhược Ngu chậm rãi đóng nắp quan tài lại, bóng tối đen nhánh bao phủ lấy khuôn mặt Đinh Kha, Từ Nhược Ngu chỉ cảm thấy như bị ngũ mã phanh thây, hắn lại chỉ có thể để cô nằm trong quan tài lạnh lẽo, một mình cuộn tròn trong nỗi sợ hãi khủng hoảng.

Từ Nhược Ngu lái chiếc xe cũ nát trên con đường gập ghềnh, chỉ cần đi qua con đường nhỏ phía trước là ra khỏi Thiên Tân, nhưng đám binh lính đã sớm canh giữ ở đó. Đinh Kha nằm trong cỗ quan tài, mùi gỗ nồng nặc khiến cổ họng cô phát ngứa, hai bên sườn quan tài có đυ.c lỗ nhỏ để cô lấy không khí, thỉnh thoảng lại có chút ánh sáng le lói hắt vào.