Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 9-5: Lớn tuổi một điểm 9-5

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tiểu Du, cậu thời điểm nào sẽ nguyện ý đáp ứng yêu cầu của tôi đây?” Hoắc Nguyên Khanh lời nói không sợ hãi vô cùng thoải mái, nhưng ánh mắt lại vô cung nghiêm túc tiết lộ ra một loại khí thế không cho phép Hãn Du Sinh trốn tránh.

Tuy rằng trong lời nói vẫn chưa chỉ ra rõ là hắn muốn cậu đáp ứng điều gì, nhưng Hãn Du Sinh lại biết rõ điều Hoắc Nguyên Khanh yêu cầu chính là vấn đề kết hôn giữa hai người.

Kỳ thực từ khi cậu nói ra vẫn chưa muốn kết hôn thì Hoắc Nguyên Khanh liền xảo nguyệt thuyết phục chính mình trước tiên về ở chung, tạm thời sẽ không đề cập đến vấn đề kết hôn kia. Nhưng là cậu hoàn toàn không nghĩ tới cái gọi là tạm thời kia lại ngắn ngủi như vậy.

Nguyên bản cậu còn ngây thơ cho rằng cái gọi là tạm thời nếu nhanh thì cũng 1, 2 năm còn nếu chậm thì cũng 5, 6 năm còn nếu như vận khí tốt có thể khiến cho Hoắc Nguyên Khanh quên đi vấn đề này tuy nhiên đây chỉ là cậu dùng tâm thái đà điểu mà vọng tưởng thôi.

Mà thực sự có dùng đầu rối để suy nghĩ cũng có thể chứng minh cậu ngây thơ, cậu thế nào có thể thắng được một tên cáo già giảo hoạt ngang dọc nhiều năm trên thương trường như hắn đây?

Bọn họ ở chung với nhau coi như cũng vừa tròn ba tháng, tuy nhiên cái mà Hoắc Nguyên Khanh gọi là [tạm thời] thì chỉ vẻn vẹn trong vòng một tháng đã kết thúc cái này đúng thực là đã trở thành lịch sử danh từ luôn rồi.

Khi ở cùng nhau đến tháng thứ hai thì cậu bắt đầu chuyển sang thế phòng thủ cố gắng vượt qua mọi sự công khích của Hoắc Nguyên Khanh, có tranh chấp, có gào khóc, có phản đối, cũng có chiến tranh lạnh, tuy nhiên thường thường vẫn là Hoắc Nguyên Khanh cúi đầu trước, bản thân cậu cũng biết rõ đây là do Hoắc Nguyên Khanh bao dung săn sóc mình.

Đến ngày hôm nay vừa bắt đầu đến tháng thứ ba, nhìn sang Hoắc Nguyên Khanh vẫn là đôi mắt nghiêm túc đang chờ đợi câu trả lời của mình, cậu biết bản thân mình lần này coi như là làm nũng, chơi xấu, hay kháng nghị cũng không có biện pháp trốn tránh. Đột nhiên, linh quang lóe lên, cậu đã biết cách nên trả lời Hoắc Nguyên khanh như thế nào rồi.

“Nhanh nhất một tuần lễ sau sẽ trả lời anh, có được hay không.” Hãn Du Sinh âm thầm đắc ý, bất động thanh sắc đùa giỡn. Chính mình chỉ cam kết kỳ hạn nhanh nhất, cũng không có nói kỳ hạn chậm nhất sẽ là ngày tháng năm nào đâu.

“Được!” Hoắc Nguyên Khanh cười ôn nhu thỏa mãn, Hãn Du Sinh coi như chính mình thực hiện được quỷ kế nho nhỏ nhưng lại không nghĩ tới Hoắc Nguyên Khanh liền hỏi tiếp “Kia, thời điểm chậm nhất còn chưa trả lời tôi đâu? Tiểu đông tây này”

Hãn Du Sinh tâm tình đương đắc ý lại giống như bị giội một chậu nước đá lên người, khóe miệng nho nhỏ không còn bật nổi nụ cười. Rõ ràng đã phát hiện ra trò vật của Hãn Du Sinh, Hoắc Nguyên Khanh lại còn cố ý nói: “Cậu hẳn là sẽ không cố ý cho tôi thời gian để tôi chờ ngốc đi! Tiểu Du.”

Nhìn dáng dấp sửng sốt khả ái của Hãn Du Sinh, Hoắc Nguyên Khanh không khỏi yêu thương dùng mũi nhẹ nhàng ma sát vào mũi của cậu.

Mặc dù hơi có điểm bắt nạt người, nhưng hắn chính là cực kỳ yêu thích bộ dáng ngốc nghếch không kịp phản ứng ngây thơ giống như một con mèo nhỏ của Hãn Du Sinh, quả thực khiến cho người ta muốn đem cậu nuốt vào trong cơ thể, lại càng khiến hắn kiên định hơn không muốn để cậu tiếp tục trốn tránh.

“… Không… Không có a!” Cảm nhận được trên lỗ mũi ngứa ngứa, Hãn Du Sinh mang theo tâm tình chột dạ, ấp úng trả lời.

Tiếp tục vì muốn dời đi lực chú ý của Hoắc Nguyên Khanh, cũng không biết là đơn thuần hay là nên nói dũng cảm, Hãn Du Sinh xấu hổ nhắm mắt hôn lên miệng người đang muốn khi dễ mình, chính vì thế mà một giây sau liền bị quăng ngay lên giường.

“Nếu như muốn mời tôi thì bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng hoan nghênh a.”

Căn bản còn chưa làm rõ ràng được tình hình lại nghe Hoắc Nguyên Khanh nói ra câu nói này, cũng không có cơ hội đem nghi vấn nói ra khỏi miệng, Hãn Du Sinh cả người đều bị khí tức nam tính cuồng dã bao phủ.

Tựa như lữ khách lâu ngày lạc trên hoang mạc bất ngờ gặp được nguồn suối mát, bất chấp lễ nghi dùng đầu lưỡi thô bạo thâm nhập vào bên trong nội bích khô khang còn chưa tĩnh ngủ, không ngừng trêu trọc mị thịt non mềm đang ẩn nấp bên trong, mãi đến khi vật kia không chịu đựng nổi mà khởi vũ, mãi đến khi chủ nhân không kìm nén được mà phát ra tiếng thở dốc không ngừng, Hoắc Nguyên Khanh mới bất ngờ lui ra khiến cho địa phận kia lưu luyến không thôi.

Thưởng thức hai gò má như được dát lên một tầng mị sắc của Hãn Du Sinh, khiến tay chân cùng cơ quan cảm giác của Hoắc Nguyên Khanh không ngừng bị kí©h thí©ɧ muốn được hưởng lợi.

Một đôi tay cũng không vội vàng mà từ từ vén áo của cậu lên khỏi thân thể, nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong, sau đó một đường thẳng tiến đến thắt lưng, một tay vỗ về vòng eo xoa nắn cái rốn non mềm, một tay cũng không yên ổn ngắt lấy hai điểm hoa anh đào trên ngực tựa như một chú ong thợ đang chăm chỉ hút mật, hận không thể dùng ngón tay chà xát đến mức tiết ra dịch mật thực sự.

Hai chân cũng rất nhanh chóng tinh tế tiến vào giữa hai đùi cậu, dùng đầu gối to lớn của mình ma sát lên bộ phận nam tính của Hãn Du Sinh, cố gắng kìm nén lại du͙© vọиɠ không ngừng bộc phát của mình.

Cẩn thận ngậm lấy vành tai trắng mềm, nghiền ngẫm cắn nhẹ tựa hồ như đang thưởng thức một đóa hoa tươi đẹp, đầu lưỡi không ngừng chạm sâu vào từng ngách nhỏ sâu thẩm, tràn ngập gợϊ ȶìиᏂ.

Trong chốc lát xúc cảm từ hai tai truyền đến khiến Hãn Du Sinh không kìm nén được mà phát ra tiếng thở dốc.

“… Ân… A…”

Khắp toàn thân từ trên xuống dưới từ ngoài vào trong đều bị xâm lấn, ngay cả linh hồn cũng sắp bị kéo đi khắp nơi luôn rồi, sự ma sát không ngừng khiến bộ phận e lệ kia không nhịn được mà cương lên.

Bàn tay đang liên tục chiến đấu ở các chiến trường bất ngờ hạ xuống, cách một lớp quần bông mà xoa bóp nội bộ đang dâng trào, thô ráp thở dốc mang theo nụ cười xấu xa nói: “Cậu nơi này vừa cứng lại vừa ướt a~, tiểu Du.”

“… Ân… Không nên… Nói… A…”

“Không thể nói sao? Nhưng là côn th*t đại ca cũng vừa cứng lại vừa ướt a~, không tin cậu sờ thử một cái xem.”

Thanh âm dây kéo từ phía sau truyền đến, cảm nhận được vật đang đặt ở giữa đùi cực nóng và khổng lồ, bình thường đã khiến người ta không thể nào khinh thường được, bây giờ lại cộng thêm âm hưởng mập mờ càng khiến người khác trong đầu không khỏi phác họa ra một hình ảnh hung khí dũng mãnh đáng sợ.

“A…”

Như thế nào đi nữa dù là có trở mình, cũng không chống cự nổi du͙© vọиɠ đang nóng rát tựa như hỏa thiêu kia, bàn tay bị lôi kéo đặt lên mệnh căn đương phấn chấn không ngừng phát ra kɧoáı ©ảʍ kia.

“… Nóng…”

“Thích không?”

( ta đề nghị cho anh này thêm một thuộc tính là dâʍ đãиɠ hay biếи ŧɦái công gì đó đi … sắp không chịu nổi bởi mấy lời ảnh nói rồi T.T)

“…Thích… A…”

Từ khe hở thật nhỏ bên trên tiết ra dịch thể, khiến cho bàn tay vì giảm đi sự ma sát mà trượt đến tận mật túi, Hãn Du Sinh trước mắt chợt lóe lên từng đạo từng đạo bạch quang, củng bởi sự chuyển động này mà côn th*t trong tay cũng bất ngờ trượt đi như được xoa nắn, khiến cho Hoắc Nguyên Khanh ồ ồ thở dốc, cũng nhờ tiếng thở của nam nhân mà Hãn Du Sinh an tâm hơn khi chứng minh được bản thân mình vẫn còn tồn tại chưa bị tình triều nuốt chửng.

“Bỏ vào trong thân thể cậu cũng thích giống như vậy phải không?” Tư tưởng tựa hồ đã đồng bộ, nghĩ đến hình ảnh côn th*t nóng bỏng tiến vào bên trong, Hoắc nguyên khanh cảm nhận được đùi Hãn Du Sinh có chút căng thẳng mà co giật, cơ hồ cậu không thể khống chế được hung khí trong tay không ngừng tăng trưởng, “Hay là càng thích hơn đây??”

“Không muốn… Đại ca… Bắt nạt… Bắt nạt người…”

Bị tìиɧ ɖu͙© khiến cho toàn thân ửng hồng, nam nhân kia lại không biết xấu hổ nói lời nói trêu chọc càng khiến cho cảm xúc thêm mãnh liệt kéo đến, trong miệng tuy rằng đầu óc vẫn còn phân rõ ràng, nhưng thân thể lại ngứa ngáy tưởng nhớ đến kɧoáı ©ảʍ lúc được lấp đầy bởi du͙© vọиɠ của nam nhân, bất giác không tự chủ được đem vật đang cầm trong tay đặt trước khe mông, vòng eo lại như liễu gặp gió nhẹ nhàng chuyển động.

Quyến rũ đến mãnh liệt như vậy, tình nhân lại chân thành lộ ra dáng dấp phóng đãng như thế, khiến cho côn bổng ở giữa hai chân bị kí©h thí©ɧ đến ngẩn đầu lên trời gầm thét muốn đi xâm chiếm mật huyệt non mềm trơn nhẵn của tình nhân.

“Tiểu phiến tử* ”

(*)Tiểu phiến tử: tên nhóc lừa đảo.

Câm lặng gào thét một hồi sau đó đối tình nhân muốn yêu say đắm, không kịp đợi cũng vô pháp chờ đợi, bàn tay to lớn đẩy ra cánh mông trắng nỏn chỉ thấy ẩn giấu bên trong một nụ hoa tươi thắm đã bị dâʍ ɖị©ɧ phía trước chảy xuôi thấm ướt một mãnh, tạo thành một cảnh xuân sắc khiến cho mãnh thú giữa hai chân không ngừng phát cuồng.

Hai ngón tay cái xen vào giữa nụ hoa, huyệt động mềm mại nóng ấm bắt đầu quấn chặt lấy không thôi, hai ngón tay lại càng cố dùng sức, lôi kéo trêu chọc, khiến cho người bên dưới vì bị khıêυ khí©h mà lộ ra dáng dấp dâʍ đãиɠ kiều diễm, càng khiến côn th*t cường bạo không chịu khuất phục nổi đầy gân xanh, nhất định phải hung hăng tiến vào, thề là sẽ đem hoa huy*t kia hoàn toàn xâm chiếm, dùng ái dịch nóng bỏng của chính mình làm chất xúc tác càng khiến bản thân thêm phần phóng túng.

“Bảo bối… Cậu thật chặt…”

Vòng eo tựa như đã không còn chịu sự khống chế của chủ nhân không ngừng lắc lư lay động, lại không hề chú ý đến nội bích bên trong cúc hoa vì bị trừu động không ngừng mà trở nên mềm nhũn.

“… Đại ca… Đại… A. A…”

Muốn không ngừng kéo dài kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt này, nhưng du͙© vọиɠ đã sớm đạt đến cực điểm không thể chịu đựng nổi từng cú thúc mạnh mẽ của nam nhân, kɧoáı ©ảʍ từ vòng eo không ngừng truyền đến, khiến nam căn phía trước phóng ra từng đợt bạch dịch, làm cho hậu huyệt không ngừng co rút ép lấy côn th*t bên trong bắn ra từng làn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng ấm tràn ngập hậu huyệt.

Cảm xúc mãnh liệt đi qua cả căn phòng đều tràn ngập tiếng thở dốc kịch liệt.

Trong giây lát thần trí thoáng cái đã hồi phục, nhìn thấy rõ dáng dấp hiện tại của mình, Hãn Du Sinh xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống cho xong.

Hai người quần áo mặc dù bừa bộn nhưng vẫn cứ mặc nhiên như thế không hề để ý đến, vừa mới trải qua cảm xúc mãnh liệt kia nhưng dù sao thì du͙© vọиɠ của hắn vẫn còn trong cơ thể mình, mà đây chính là trọng điểm, chính mình vậy mà … Vậy mà lại gấp đến nổi quần cũng chỉ mới cởi đến giữa bắp đùi, còn Hoắc Nguyên Khanh chỉ mới kéo xuống khóa quần đã liền cùng mình…

Trên mặt đã không còn chỉ là xúc cảm ửng hồng, Hãn Du Sinh ai oán nỉ non: “Đại ca, đều do anh hại thảm…”

Lại không nghĩ rằng đối phương càng lộ ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng đáp một tiếng ∶ “Tôi mới bị cậu hại thảm.”

“Tôi nơi đó có hại anh sao? ” Hãn Du Sinh không phục lên tiếng muốn đòi lại công đạo.

“Đương nhiên là có.”

“Vậy anh nói nơi đó của tôi hại anh như thế nào a~ ”

Nghe thấy nam nhân mang theo ý cười khẳng định một câu, giận dử cầm lấy bàn tay Hoắc Nguyên Khanh đương trêu ghẹo trên ngực mình đưa đến bên miệng nhưng lại một điểm cũng không dám cắn lấy, giống như một con mèo nhỏ ngang ngược, khiến cho ai kia trong lòng nổi lên một cơn sóng nhẹ.

“Ai bảo cậu cái miệng nhỏ ở phía trên kêu êm tai như vậy, còn miệng bên dưới lại cắn chặt như thế, làm hại tôi không thể hảo hảo yêu thương cậu, mới như vậy đã sớm tiết, cho nên cậu nói có phải là đã hại tôi rồi hay không.”(đúng là ngang ngược a~).

Mới vừa rồi … Như vậy tính là sớm sao? Nhưng là bản thân mình còn sớm hơn, vậy mình cũng coi là tiết sớm sao?

Nghe có chút choáng váng Hãn Du Sinh theo bản năng trở về vẻ trầm tư, mặc dù cảm thấy được như thế cũng rất đúng nhưng lại không nghĩ ra có chỗ nào đó không thích hợp, ngay lập tức cậu liền bị câu nói tiếp theo của Hoắc Nguyên Khanh dời đi lực chú ý.

“Cho nên cậu phải có trách nhiệm bồi thường tôi.”

“Bồi… Bồi thường!?” Tóc gáy dựng đứng dự cảm dường như có chuyện xấu sắp xảy ra, “Thế nào bồi thường??”

Nhẹ nhàng chạm lấy cái miệng nhỏ bé đang ngơ ngác bên dưới của tình nhân, Hoắc Nguyên Khanh đem thân thể người yêu chấn chỉnh lại: “Cứ như vậy dùng thân thể của cậu bồi thường a.”

Cái miệng nhỏ đang định kháng nghị lại nụ hôn kia, thì phía sau lại truyền đến xúc cảm, cao trào vừa mới qua đi, cơ thể vẫn cứ như cũ mà nhạy cảm du͙© vọиɠ lại bắt đầu khôi phục, Hoắc Nguyên Khanh kề sát vào tai cậu trịnh trọng nói “Lần này nhất định phải để cho cậu biết được sức chịu đựng thực sự của tôi.”

Nha nghẹn ngào nuốt xuống, Hãn Du Sinh quần áo còn chưa chỉnh tề lại bị ăn thêm một lần nữa … Ai… Còn mấy lần nữa đây!!.

Mon: còn một chương nữa lát ta đăng luôn là xong nha^^
« Chương TrướcChương Tiếp »