Chương 3-1: Lớn tuổi một điểm 3-1

* Lưu ý nhỏ: chương 3-1 này thật sự là khó edit a~, toàn bộ là miêu tả về xí nghiệp Hoắc thị mà ta thì học kinh tế a~ mấy cái vấn đề kiến trúc này thì thôi khỏi bàn cải đi, cho nên …. ta edit ko trôi chảy lắm với lại có lượt đi một số đoạn, mong là mọi người thông cảm, với lại thật sự là xin lỗi tác giả a~.hjchjc.

Xí nghiệp Hoắc thị tổng bộ, nằm ở đoạn đường cao cấp nhất trong thành phố, từ mặt đất trở lên là lầu cao 40 tầng, từ mặt đất trở xuống cộng thêm năm tầng, toàn bộ tòa kiến trúc đồ sộ này hết thảy đều thuộc quyền sở hữu của xí nghiệp Hoắc thị.

Trước tiên không đề cập tới biển chữ vàng Hoắc thị, chỉ mới là kiến trúc đã đủ thể hiện khí thế bản thân, vượt xa giống như tòa đại lâu thương mại.

Hoắc thị phúc lợi tiền lương tuy rằng không tệ nếu không muốn nói là quá tốt, nhưng ngược lại yêu cầu tố chất công nhân cũng không phải là tùy tùy tiện tiện cải xanh cải củ đều được.

Cho nên cũng không ít người mới đầu còn cao hứng đi vào Hoắc thị thì sau đó lại là vẻ mặt đau khổ rời đi, mà nếu còn lưu lại được cũng coi như là tinh anh trong tinh anh đi.

Hoắc thị xí nghiệp đại lâu, chỉ đối với việc giữ xe cho công nhân cũng đã trở thành vấn đề, bởi thế công ty hi vọng công nhân có thể chăm chú trong công tác, cho nên 5 tầng phía dưới toàn bộ đều quy hoạch thành bãi đậu xe cho công nhân.

40 tầng trên mặt đất, ngoại trừ 1 tầng để tiếp đón khách, 2, 3 tầng là phòng ăn công nhân, tầng 4 công ty còn lập thêm nhà trẻ cùng phòng y tế ở bên ngoài, riêng tầng trệt thì được bày trí như văn phòng.

Đương nhiên tầng trệt càng cao cấp càng thể hiện quyền lực của công ty, đây là không kể đến thiết kế. Tầng cao nhất, lầu 40 là văn phòng tổng tài, trong đó cũng bao gồm phòng làm việc của bí thư cùng phòng họp.

※ ※ ※

Trong không gian yên tĩnh, không có một chút tiếng ồn nào, chỉ có âm thanh trang giấy tình cờ được lật xem.

Đây là tầng 39 của Hoắc thị xí nghiệp, phòng làm việc của Tổng kinh lý cũng là người nắm quyền lực cao thứ hai trong tổng công ty – Hoắc Nguyên Khanh.

Phòng làm việc của Hoắc Nguyên Khanh ước chiếm cả một phần ba diện tích tầng lầu, vào khoản 70 m2.

Trong đó 15 m2

được xây dựng thành phòng nghỉ ngơi, bởi vì Hoắc Nguyên Khanh thường xuyên ở công ty tăng ca cả đêm không về, vì để tiết kiệm thời gian qua lại, cùng với lo lắng về vấn đề an toàn, cho nên đặc biệt cho người xây dựng nên. Mặt khác

55 m2

còn lại hoàn toàn được quy hoạch thành văn phòng chuyên dụng.

Phòng nghỉ ngơi ngoại trừ chức năng cơ bản nhất là cung cấp nơi yên tỉnh để nghỉ ngơi, mặt khác còn bao gồm phòng tắm, nơi giặt giũ quần áo….vân vân và mây mây……

Toàn bộ phòng nghỉ ngơi tuy rằng đơn giản, tuy nhiên trang thiết bị sử dụng bên trong thì hoàn toàn thuộc loại cao cấp nhất; không gian mặc dù chỉ có 15 m2, nhưng là bởi sự phối hợp tinh xảo của nhà thiết kế, liền biến một phòng nghỉ ngơi nho nhỏ thành một khách sạn cao cấp hoàn toàn không thua kém khách sạn 5 sao nha.

55 m2

của phòng làm việc thì không cần phải nói đến, bên phải cửa lớn đặc biệt trang bị một màn hình TV treo tường, phụ trách 24 giờ liên tục nhu cầu của chủ nhân cùng với việc hiển thị toàn bộ trạng thái hoạt động của xí nghiệp Hoắc thị, bên trái còn trang bị cả một quầy bar, bên trong còn có cả người phụ trách làm nhiệm vị trao đổi cùng phục vụ.

Mà giờ khắc này Hoắc Nguyên Khanh chính là đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc duy nhất trong phòng, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, giờ khắc này chỉ chăm chú nhìn vào tập tin để trên bàn, làm bạn cùng hắn là những tập tin được sắp thành đống như ngọn núi nhỏ đang chờ phê duyệt.

Bên trong phòng làm việc của hắn yên tĩnh không hề có một tiếng động, chỉ có Hoắc Nguyên Khanh thỉnh thoảng phát ra âm thanh chuyển động của tập tin, phòng làm việc không có ai cũng mang đến một chút xíu sinh khí.

Đổi qua một phần tập tin khác đang chờ đợi hắn phê duyệt, lông mày Hoắc Nguyên Khanh vẫn không nhúc nhích tiếp tục công việc. Nhưng khi thời điểm con mắt của hắn nhìn được kiểu chữ trong sách, dường như hắn trở nên suy tư, nhưng chỉ phút chốc liền bừng tỉnh từ trước đến nay hắn chưa từng nghỉ ngơi hay lơi là trong công tác.

Chán nản thả xuống tập tin vừa mới cầm vào chưa bao lâu, mang theo dáng vẻ không thể làm gì, tư duy dường như chuyển sang nơi khác.

Quay mắt về phía cửa sổ, nguyên bản phía ngoài khung cửa thường ngày phải có bao nhiêu phong cảnh đẹp, nhưng hôm nay lại âm âm u u đủ để khiến người ta nhíu mày. Phiền lòng đứng thẳng người, Hoắc Nguyên Khanh làm như không thấy đem ánh mắt hướng vào địa phương xa xôi không biết tên.

Không biết đây đã là lần thứ mấy chính mình không thể chăm chú công tác, mà hành vi thất thường này ngày càng nhiều lần hơn, đều là đột nhiên tâm tư gián đoạn, tựa như ngày hôm nay vậy đưa mắt tập trung ở phương xa nào đó không rõ mục đích, trên mặt lại hiện ra vẻ âm u làm cho người nào đó khó có thể dự đoán.

Gượng ép chính mình bứt lên khóe miệng nụ cười khổ, trong lòng hắn hiểu rất rõ bản thân mình là vì cái gì mà buồn bã ủ rũ, ngay cả thời điểm nào bắt đầu như vậy dị thường hắn cũng biết rõ rõ ràng ràng.

Lão Vương thương thế vốn cũng không nghiêm trọng, cho nên công tác đưa đón Trấn Vân vẫn cứ tiếp tục, tự nhiên cũng không còn lý do cùng Hãn Du Sinh gặp mặt. Nhưng, trong lòng hắn hiểu rất rõ đây chỉ là hắn nhát gan tìm lý do trốn tránh mà thôi!

Chính mình thường xuyên mất tập trung bất đắc dĩ toàn bộ cũng là vì một người. Mà bao lâu hắn không cùng cậu gặp mặt, cũng là bấy lâu thời gian hắn thường mất tập trung như thế.

Hãn Du Sinh, Hãn Du Sinh, Hãn Du Sinh, cái người khiến cho mình vừa yêu vừa đau, chỉ là trong miệng nỉ non tên của cậu, liền làm cho hắn có một loại cảm giác như vừa trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng cũng coi như tìm được thứ thuộc về chính mình khiến bản thân hắn mừng như điên. Nhưng kế tiếp là muốn gặp cậu một lần, nhưng lại không có cách được như nguyện khiến hắn hoàn toàn thất vọng.

Công việc thì nhiều vô số kể, biết bao nhiêu hội nghị không thể từ bỏ, lại còn có dư ảnh người nào đó cứ đi theo khiến bản thân ngày nhớ đêm mong đúng là bức hắn không cách nào thở nổi mà.