- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Niên Hoa
- Chương 13
Niên Hoa
Chương 13
Edit:
Mr.Downer
Kỳ thực đối với đàn ông trung niên đã qua ba mươi lăm tuổi mà nói, ngoại trừ không làm được những trò lãng mạn ở ngoài, mấy chuyện không lãng mạn cũng chưa chắc làm được.
Thẩm Lạc đậu xe dưới lầu, tâm tư rõ ràng này ngay cả con nít cũng không lừa gạt được, đừng nói là Hạ Nhất Dương.
Hai người không đi thang máy, Thẩm Lạc nắm tay Hạ Nhất Dương lên nhà, vốn định mười ngón tay liên kết lãng mạn một phen, kết quả leo đến tầng sáu Hạ Nhất Dương lại đi hết nổi.
Anh thở mà phổi đau: “Vẫn là nên đi, đi thang máy đi.”
Thẩm Lạc cười mắng: “Ai bảo em lắm trò, sớm kêu em đi thang máy rồi.”
Hạ Nhất Dương đi vào trong buồng thang máy còn thở hổn hển: “Đây không phải là nắm tay hồi tưởng tuổi thanh xuân sao, nhiều năm như vậy, chậm rãi đi từng bước.”
Thẩm Lạc không tiếp tục nói, hắn bấm nút lên tầng hai mươi, lúc thang máy đang đi lên, Hạ Nhất Dương nhìn loạn bốn phía xung quanh như bị tăng động.
“Em làm gì đấy?” Thẩm Lạc hỏi.
Hạ Nhất Dương: “Em đang tìm camera.”
Thẩm Lạc: “Bảo vệ tiểu khu không phải lúc nào cũng trông coi 24/24, cơ bản không có ai thấy.”
Hạ Nhất Dương “Ồ” một tiếng, qua một chút, anh đột nhiên tiến đến trước mặt Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc: “…”
Hạ Nhất Dương 囧: “Sao anh đột nhiên quay đầu sang chỗ khác.”
Thẩm Lạc nín cười: “Em cho rằng anh không biết em muốn làm gì?”
“Thôi.” Hạ Nhất Dương nhắm mắt lại, thúc giục, “Bị anh phát hiện rồi, nhanh lên hôn một chút.”
Thẩm Lạc: “…”
Thang máy “Keng” một tiếng, đã đến tầng hai mươi, Thẩm Lạc kéo Hạ Nhất Dương đi ra, đè anh trên cửa rồi dùng sức mà hôn, động tác của nam nhân không phải rất ôn nhu, thậm chí có chút thô lỗ, khi đầu của Hạ Nhất Dương đυ.ng vào cửa còn phát ra âm thanh hơi lớn thật rõ, động tác hôn của Thẩm Lạc dừng một chút, đưa tay ra lót sau gáy của anh.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Có đau không?”
Thực ra Hạ Nhất Dương đang khẩn trương nên không có cảm giác: “Không đau.”
Thẩm Lạc nhìn anh một chút, lấy chìa khoá mở cửa từ trong túi quần.
Hạ Nhất Dương đi theo sau hắn, đột nhiên nghĩ tới: “Mấy tấm ảnh lúc trước anh chụp cho em đâu?”
“Anh rửa ra rồi.” Thẩm Lạc kéo tay Hạ Nhất Dương.
Hạ Nhất Dương: “Em muốn nhìn một chút.”
Thẩm Lạc: “Bây giờ sao?”
Hạ Nhất Dương “Ừm” một tiếng.
Thẩm Lạc nói: “Em đợi một lát.”
Hắn để Hạ Nhất Dương ngồi trên giường trong phòng ngủ, còn bản thân đi sang một phòng khác lấy ảnh chụp, cho đến lúc quay lại, trong ngực của Thẩm Lạc ôm một cái túi giấy thật to.
Hạ Nhất Dương hoảng sợ: “Anh chụp bao nhiêu tấm thế?”
Thẩm Lạc: “343 tấm.” Hắn lấy ảnh chụp ra, “Bởi vì đều rất đẹp mắt, không có cách nào lựa, cho nên anh rửa hết.”
Hạ Nhất Dương há hốc miệng, chỉ có thể nói: “Được rồi…”
Xem ảnh nude của bản thân đối với Hạ Nhất Dương mà nói không phải là một chuyện rất dễ dàng, đặc biệt Thẩm Lạc chụp vô cùng rõ ràng và nhẵn nhụi, nhưng may là hắn lựa chọn góc độ đều khá khéo léo, chính diện rất ít khi trực tiếp lộ ra trước ống kính.
Trong hình, Hạ Nhất Dương ngồi trên sô pha, chăn len mơ hồ che kín vị trí tư mật, anh không nhìn vào ống kính, ánh mắt dường như đang nhìn TV chăm chú.
“Lúc này em còn khá căng thẳng.” Thẩm Lạc chỉ vào khuôn mặt trong ảnh, “Môi đều mím chặt.’
Môi Hạ Nhất Dương có chút phát khô: “Em cũng không biết…”
Anh nhìn từng tấm, hầu như Thẩm Lạc ở bên cạnh đều có thể đánh giá mỗi bức ảnh.
“Lúc em ăn cơm.” Thẩm Lạc nói.
Khi đó Hạ Nhất Dương hỏi hắn có thể mặc quần áo không, Thẩm Lạc cự tuyệt, Hạ Nhất Dương liền chỉ có thể gập một chân lên, gác trên ghế che chắn ăn cơm.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm ống kính không quá thân mật, cũng không thể nào vui vẻ.
“Em nên nhìn chằm chằm ống kính nhiều lên.” Lúc Thẩm Lạc nhìn bức ảnh này đột nhiên đề nghị, “Như vậy đặc biệt đáng yêu.”
Hạ Nhất Dương “Chậc” một tiếng: “Anh thật sự rất biếи ŧɦái.”
Thẩm Lạc cười cười không lên tiếng, hắn lấy ra xấp ảnh cuối cùng, khi đó trời đã chạng vạng tối, Hạ Nhất Dương đứng sau rèm cửa sổ, anh dè dặt vén một chút nhìn ra ngoài ban công, mấy chục bức ảnh, Thẩm Lạc đều chụp.
Trong đó có một bức, Hạ Nhất Dương kéo một góc rèm che nửa người dưới của mình, anh quên mất lúc đó Thẩm Lạc nói với mình cái gì, tiếp theo, anh liền lộ ra một nụ cười với ống kính.
Thẩm Lạc nhìn chằm chằm tấm ảnh này rất lâu, hắn nghiêng mặt, kề sát hôn môi Hạ Nhất Dương một cái.
“Lúc đó anh rất muốn hôn em.” Thẩm Lạc cười nói.
Hạ Nhất Dương không nhúc nhích nhìn hắn.
Thẩm Lạc nâng khuôn mặt của Hạ Nhất Dương, ngón cái của hắn đồ lại mặt mũi của đối phương, hắn dừng một lát, lại cúi đầu hôn anh.
Thời điểm bị đè ngã ở trên giường, câu đầu tiên Hạ Nhất Dương nói là: “Ngày mai còn phải đi làm.”
Ảnh chụp rơi lả tả xuống giường, Thẩm Lạc cũng không nhặt lại, hắn ngồi thẳng người, lột áo len qua khỏi đỉnh đầu.
“Xin nghỉ.” Giọng điệu của hắn vô cùng bình tĩnh, tốc độ cởϊ qυầи áo của hắn cũng đặc biệt nhanh, dù là cởi của ai.
Hạ Nhất Dương phát hiện người này quả thực duy trì thói quen tập thể hình nhiều năm, cơ bụng rõ ràng, cúi người khom lưng cũng không có thịt thừa, Thẩm Lạc một bên cởi nút áo sơ mi của Hạ Nhất Dương, một bên hôn anh.
“Anh mua áo sơ mi mới cho em.” Thẩm Lạc đột nhiên nói, “Mắt thẩm mỹ của em không được, sọc caro không hợp.”
Hạ Nhất Dương cười run người: “Nhưng em không muốn quá tao bao.”
Thẩm Lạc không nói chuyện, thực ra hắn đã cứng rắn từ lâu, nhưng lúc cởϊ qυầи của Hạ Nhất Dương, hắn phát hiện đối phương cũng không kém bao nhiêu, người bị đặt dưới thân cũng không thành thật, thời điểm hắn cởϊ qυầи lót của anh, Hạ Nhất Dương còn trêu ghẹo hắn một câu: “Khi anh xem ảnh nude của em có phải cũng cứng lên không?”
Thẩm Lạc không nặng không nhẹ véo cái mông của Hạ Nhất Dương.
Hai người không vội vã làm, chỉ hôn nhau thật lâu.
Dường như Thẩm Lạc đặc biệt không nỡ lòng rời xa hai cánh môi của Hạ Nhất Dương, mυ"ŧ đến như bôi nước sáng bóng, mơ hồ nóng lên, có lúc hắn hôn rất sâu, đầu lưỡi tựa như hận không thể vói vào trong cuống họng của đối phương, có đôi khi lại chỉ cọ bên ngoài, dính dính dớp dớp.
Hạ Nhất Dương không nhịn được đầu tiên: “Anh sẽ không định hôn cả một buổi tối chứ…”
Thẩm Lạc trả lời anh: “Không phải không được, chỉ là sẽ lãng phí một ít thời gian.”
Hạ Nhất Dương cười nắm lấy tóc sau gáy hắn.
Thẩm Lạc chậm rãi hôn xuống, Hạ Nhất Dương vốn đang rất hưởng thụ, kết quả đến thời điểm đối phương sắp hôn đến cẳng chân, anh có chút chịu không nổi.
“Đủ rồi.” Hạ Nhất Dương chống người dậy muốn bắt lấy sau gáy của hắn.
Thẩm Lạc né tránh, nhấc chân của Hạ Nhất Dương không cho anh cử động.
Thế nên Hạ Nhất Dương chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn hôn qua một lần mười đầu ngón chân của mình.
“…” Hạ Nhất Dương đỏ rần mặt, “Anh thật sự có chút biếи ŧɦái đấy…”
Thẩm Lạc lấy ra bαo ©αo sυ cùng dầu bôi trơn trong ngăn kéo bên cạnh giường: “Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em anh cũng đã ăn, hôn đầu ngón chân em thì có làm sao?”
“Ai, cái này không giống nhau……” Hạ Nhất Dương còn muốn tranh cãi, dưới eo đột nhiên được lót cái gối, Thẩm Lạc rất tự nhiên sờ vào hậu đình của anh, cúi đầu hôn môi cùng anh.
Hạ Nhất Dương: “…” Anh không tính là thiếu nam thuần khiết, biết rõ đàn ông làʍ t̠ìиɦ cùng đàn ông sẽ dùng đến chỗ nào, tuy rằng lúc trước có nghĩ tới chính mình khi ở dưới sẽ là dáng vẻ gì, nhưng thật sự gặp phải vẫn có chút không quen.
Thẩm Lạc dừng lại nhìn anh: “Không thích?”
Nhìn thấy ánh mắt đối phương, Hạ Nhất Dương liền nói không ra hai chữ “Không thích”, nét mặt có chút sâu sắc cùng dũng cảm: “Không có.”
Thẩm Lạc nở nụ cười trẻ con: “Sẽ làm cho em thoải mái.”
Tiền hí làm trong bao lâu, Hạ Nhất Dương thật không nhớ rõ, trước khi Thẩm Lạc còn chưa đi vào, anh đã bị đối phương vuốt bắn một lần, trước sau một mảng ướŧ áŧ.
Trong quá trình, Thẩm Lạc thỉnh thoảng sẽ cúi đầu hôn môi với anh, hôn rồi lại hôn, Hạ Nhất Dương liền cứng rắn.
Dù sao ở tuổi này, Thẩm Lạc không chơi nhiều kiểu, hắn dùng tư thế truyền giáo* đơn giản nhất, thời điểm cuối cùng cắm vào Hạ Nhất Dương có chút không chịu nổi.
*Là tư thế công nằm trên, thụ nằm dưới, hai người đối mặt nhau.
Thẩm Lạc giữ sau lưng của Hạ Nhất Dương, đợi rất lâu vẫn không động.
“Có thể rồi……” Hai chân Hạ Nhất Dương quấn quanh người hắn, “Anh động đi……”
Thẩm Lạc rướn người hôn anh, động tác đưa đẩy thật sự ôn nhu lẫn khắc chế.
Tính khí có hơi mềm nhũn đằng trước của Hạ Nhất Dương cũng được chiếu cố rất tốt, anh bị tiền hậu giáp kích nên có chút chịu không nổi, tiếng rêи ɾỉ đều không thể nào khống chế.
Thẩm Lạc cắn vành tai anh rồi liếʍ liếʍ, ý cười trong giọng nói không hề tốt bụng một điểm nào: “Đã nói sẽ làm cho em thoải mái.”
Hạ Nhất Dương mở miệng cắn vai của đối phương.
Đại khái là Thẩm Lạc kiềm chế thật sự rất lâu, qua hơn nửa giờ vẫn chưa có dấu hiệu bắn, tính khí mềm nhũn của Hạ Nhất Dương lại cứng rắn không nổi sau khi bị cắm bắn một lần, toàn thân lẫn thắt lưng đau mỏi, thật sự vừa mệt nhoài vừa buồn ngủ.
“Anh còn bao lâu nữa…” Hạ Nhất Dương khàn giọng hỏi.
Thẩm Lạc lật anh qua một bên, nằm nghiêng rồi lại lần nữa nâng chân anh lên, chậm rãi đi vào: “Em ngủ trước đi, không cần phải để ý đến anh.”
Hạ Nhất Dương: “…”
Hạ Nhất Dương thật sự ngủ thϊếp đi một lúc giữa lúc làm, khi chợt tỉnh mơ mơ màng màng cảm nhận được Thẩm Lạc đang lau người cho mình.
Trước khi đi vào Thẩm Lạc có mang bao, chính là sợ bắn vào trong thì Hạ Nhất Dương sẽ bị tiêu chảy, hắn dùng khăn nóng chà tấm lưng quang loả của đối phương, phát hiện Hạ Nhất Dương tỉnh lại, bèn lại gần hôn một cái.
“Mấy giờ rồi.” Hạ Nhất Dương ngủ mơ hỏi.
Thẩm Lạc tung chăn ra, bao lấy mình và đối phương: “Ba giờ sáng.”
Hạ Nhất Dương thở dài, cảm khái nói: “Anh thật lợi hại, càng già càng dẻo dai.”
Thẩm lão gia được khen “Càng già càng dẻo dai” nghẹn cười: “Cảm ơn.”
Hạ Nhất Dương lại hỏi: “Anh không ngủ sao?”
Thẩm Lạc: “Một lát sẽ ngủ.”
Hạ Nhất Dương im lặng, dù không mở mắt anh cũng có thể cảm giác được ánh mắt của Thẩm Lạc đang dán trên mặt mình, anh dứt khoát trở mình, mặt đối mặt cùng đối phương.
Thẩm Lạc lại nhịn không được hôn anh.
Hạ Nhất Dương đứt quãng đáp lại, bất tri bất giấc liền hoàn toàn ngủ say.
Lúc Trần Hội gọi điện đến vào ngày hôm sau, ngữ khí rõ ràng không hề hiền hoà gì, thời gian rít gào vô cùng lâu: “Chó con mẹ nó lá gan của cậu phì lên đúng không?! Xin nghỉ cũng không tự mình làm! Lại để xử trưởng của ngân giám xin nghỉ giùm mình, cậu còn biết xấu hổ không thế?!”
Eo của Hạ Nhất Dương thật mỏi nhừ, anh nửa ngồi ở trên giường, một tay đỡ eo: “Bố già con sai rồi, có thể sử dụng phép năm không?”
“Cậu đều tiền trảm hậu tấu!” Trần Hội tiếp tục rống, “Gọi bố còn có tác dụng cái khỉ gì nữa!”
Hạ Nhất Dương: “…”
Dù sao xin nghỉ phép năm cũng đã xin, Hạ Nhất Dương cũng coi như lần đầu gan cẩu bao trời, không để ý tới lửa giận của bố già Trần hành trưởng.
Đồng dạng làm xong vận động buổi tối, nhưng không biết Thẩm Lạc buổi sáng mấy giờ đã đi làm, Hạ Nhất Dương nằm lì trên giường cho đến khi sắp không nín tiểu được, mới chậm rì bò dậy đi vệ sinh.
Lúc ngồi trên bồn cầu còn thuận tiện lướt INS.
Tám giờ sáng Thẩm Lạc đã cập nhật một tấm hình.
Hạ Nhất Dương nhìn một lúc, mới nhìn ra đây là một chỏm tóc vểnh lên của mình lúc đang vùi đầu ngủ…
Like dưới ảnh gấp hai lần bình thường, còn có tài khoản lạ dùng tiếng trung bình luận ở dưới: “Wow! Là ai?!”
Hạ Nhất Dương che miệng, tâm tình thực sự vừa phức tạp vừa vui thầm, đầu ngón tay anh vuốt qua vuốt lại mấy lần trên màn hình, điện thoại của Thẩm Lạc đột nhiên đến.
“Tỉnh rồi à?” Ngữ khí của Thẩm Lạc ở đầu bên kia rất bình thản.
Hạ Nhất Dương nghĩ thầm anh đều đem người bên gối là ông đây khoe lên mạng xã hội, còn giả vờ cái đồ ngốc gì!
Thẩm Lạc tiếp tục nói: “Đồ ăn bên trong tủ lạnh, em hâm nóng lại trong lò vi sóng là được.”
Hạ Nhất Dương một bên xả nước bồn cầu, một bên trả lời: “Ừm.”
Thẩm Lạc không đầu không đuôi hỏi: “Em đến phòng khách chưa?”
“?” Hạ Nhất Dương đang đi ra phòng khách, “Làm sao…”
Anh còn chưa dứt lời, đã nhìn thấy tường ảnh cực lớn kia trong phòng khách, Hạ Nhất Dương sửng sốt một lát, rồi mới cười nói với Thẩm Lạc bên đầu kia điện thoại: “Không phải anh nói lớn tuổi, chơi không được mấy trò lãng mạn sao?”
Mặt tường vốn được treo đầy ảnh phong cảnh nước Mỹ không biết từ lúc nào đã bị Thẩm Lạc đổi thành toàn bộ ảnh nude của Hạ Nhất Dương, đối phương còn đại phí khổ tâm ghép thành một câu “I LOVE YOU”, vừa sến vừa cảm động.
“Bốn giờ sáng anh ngồi treo đấy.” Giọng điệu của Thẩm Lạc đặc biệt đắc ý, “Có phải rất lãng mạn không?”
Có lẽ là thật do tuổi lớn, lãng mạn của hai người đàn ông trung niên đều không phải là ý tưởng gì mới mẻ, ví dụ như buổi trưa Thẩm Lạc liền nhận được một bó hoa hồng đỏ rực thật lớn.
Tuy rằng không phải ý mới, nhưng may là Hạ Nhất Dương có tiền, bó hoa hồng kia lớn đến mức người ôm không được, các cô gái trong văn phòng của Thẩm Lạc đều hâm mộ muốn chết, tranh nhau chụp hình.
Trương Mạn không nhịn được trêu chọc sếp của mình: “Thẩm xử, anh đây là câu được đại gia sao?”
Thẩm Lạc một bên ký nhận chuyển phát nhanh, một bên ý vị thâm trường nói: “Người ấy kiếm được nhiều tiền hơn tôi.”
Hắn chưa dứt lời, mọi người xung quanh đã nhanh chóng hóng hớt, đáng tiếc Thẩm Lạc thả mồi câu xong lại ngậm miệng như hến, dù ai hỏi cũng không cạy được gì.
Lúc Hạ Nhất Dương xuống lầu về nhà lấy quần áo thay, anh thuận tay lướt INS.
Quả nhiên, ngay đầu trang đã nhìn thấy Thẩm Lạc nguyên một buổi chiều không có động tĩnh gì đăng ảnh chụp một bó hồng thật lớn.
Hạ lão đầu đắc ý cất điện thoại di động, nghĩ thầm biết anh không giấu được mà, ngoài miệng không tìm em nói, nhưng sau lưng lại điên cuồng khoe khoang đây!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Niên Hoa
- Chương 13