Chương 2
Edit: Hiên Vũ
Đàm Cẩm
Ba người trong phòng họp lập tức nhìn về phía Đàm Cẩm, cậu vẫn cười như cũ, nhìn có vẻ rất dịu dàng, nhưng Nhạc Minh Huy lại chú ý tới, lần này, cậu cười, không có đặt ở đáy mắt.
Giai Giai rốt cục mở miệng, giọng nói cô bé rất êm ái, mang theo giọng trẻ con mềm mềm, cô bé nói: “Cháu không tin. ” đúng vậy, Nhạc Minh Huy nghĩ, tôi cũng không tin.
Một người khoa chữa bệnh tao nhã, tốt đẹp như Đàm Cẩm, chắc hẳn sẽ có thời thơ ấu rất đáng yêu, thời kỳ thiếu niên có thành tích hơn người, lúc thanh niên cũng rất nổi bật, cậu sẽ có một người mẹ xinh đẹp, dịu dàng, một người cha hiền từ thông thái, cậu nhất định là lớn lên trong hạnh phúc.
Đối mặt với nghi ngờ của Giai Giai, Đàm Cẩm cúi đầu, sau đó giơ tay trái lên, cậu nhẹ nhàng cởi cúc tay áo đồng phục ra, từng chút từng chút vén tay áo lên, Giai Giai hơi co rúm lại, nhưng vẫn chăm chú nhìn động tác của Đàm Cẩm.
Vết sẹo méo mó kia, từng vết từng vết, □ trong không khí, loáng thoáng có thể thấy được dấu vết kéo dài do trưởng thành, cũng có thể nghĩ đến ban đầu bị thương nặng đến cỡ nào.
Chẳng trách, Nhạc Minh Huy nghĩ, chẳng trách mình chưa từng thấy cậu ấy mặc áo ngắn tay, trong tổ cảnh sát và tổ tâm lý có thể không cần mặc đồng phục mọi thời tiết, nhưng Đàm Cẩm, một năm bốn mùa mặc áo sơ mi dài tay, mùa đông mặc lên áo khoác bên ngoài, thoạt nhìn cao lớn, tuấn tú.
Anh cho rằng cậu thích mặc cảnh phục, lại không nghĩ rằng vì che dấu vết sẹo trên người. Ánh mắt anh nhìn cậu, trong đó có yêu thích, còn có thêm một số thứ khác.
Giai Giai dường như bị Đàm Cẩm dọa sợ, bàn tay nhỏ bé của cô bé vốn đang kéo cánh tay của mẹ, dần dần giữ lấy cánh tay gầy yếu của mình, Đàm Cẩm biết, trên người của cô bé, cũng có vô số vết sẹo như vậy, sau này lớn lên, cô bé xinh xắn đáng yêu này, không thể giống như những người khác, mặc váy, mặc áo ngắn tay, nhưng cô bé vẫn có thể sống dưới ánh mặt trời, như cậu.
Cậu nhìn cô bé, thứ gì đó trong mắt mà có lẽ chỉ hai người bọn họ hiểu, mặc dù chênh lệch gần hai mươi tuổi, nhưng những dấu vết trong sinh mệnh kia lại làm bọn họ có thể hiểu rõ nhau, cậu nói: “Giai Giai, chú biết, chú biết, ” hai tiếng chú biết liên tiếp, giống như ca dao, dần dần hòa tan trái tim Giai Giai, Đàm Cẩm nói tiếp, “Chú biết, cháu sợ nhìn thấy hắn ta có phải không? Nhìn thấy hắn, những ký ức tồi tệ sẽ ùa về, giống như bản thân quay trở lại trong căn phòng tối tăm kia, run rẩy đợi chờ cứu giúp.”
Con mắt phải còn hoàn hảo của Giai Giai trào ra từng giọt nước mắt, Đàm Cẩm nhìn thẳng cô: “Giai Giai, cháu phải biết rằng, hôm nay hắn ta đã bị tầng tầng lớp lớp xiềng xích trói chặt, cả đời này khó có thể tự do sống dưới ánh mặt trời, hắn ta có thể làm tổn thương thân thể cháu, nhưng Giai Giai, hắn ta vĩnh viễn không thể tổn thương tâm hồn cháu, cháu hiểu không?”
Cô bé cúi đầu, những lời Đàm Cẩm nói, cô bé chưa từng nghĩ đến, đột nhiên xuất hiện khó khăn làm cô bé trong nháy mắt lớn lên, nhưng trong lòng vẫn là đứa trẻ, cô bé sợ người kia, không muốn gặp lại hắn ta.
Giọng Đàm Cẩm nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lời nói ra lại rất tàn khốc: “Giai Giai, cháu có muốn hắn ta chịu hành hạ tàn khốc hơn nhưng gì cháu đã phải chịu không? Cháu có muốn hắn ta chịu đau khổ liên miên sau khi chết đi không? Cháu có muốn trở lại trường học không, trở lại cuộc sống vui vẻ giữa đám bạn của mình?”
Cậu lại hỏi cô bé, tâm Giai Giai mê mẩn theo từng câu nói của cậu, cô bé nắm chặt tay, dùng sức gật đầu: “Cháu muốn.”
Cô bé dùng hết sức nói ra lời này, Đàm Cẩm thực sự muốn ngửa mặt lên trời cười to, cậu hoàn toàn tin tưởng, cô bé đã chịu đủ cưỡng bức và tổn thương, sẽ không bị bất cứ tổn thương nào đánh ngã nữa, sau này cô bé có thể sống tự tin.
Đàm Cẩm để cô bé bình tĩnh lại, khẽ nói: “Giai Giai, năm ấy chú cũng không dám đứng trước tòa, sau đó Tống cục trưởng nói với chú rất nhiều, chú chỉ nhớ được một câu, ông ấy nói với chú, ‘Việc duy nhất chú phải làm, chính là đứng trước tòa nói ra tội ác của hắn ta, để người trong xã hội lên án hắn, khiến hắn phải sống mà chờ đợi cái chết, dần dần phát điên, dần dần nếm thử tội ác hắn đã gây ra cho người khác, sau đó xuống địa ngục tối tăm.”
Cậu nói xong, thở dốc một hơi nói tiếp: “Giai Giai, cháu nhìn, tại sao cháu phải sợ hắn, hắn cũng chỉ người mà thôi, khi vũ khí của hắn bị lấy đi, khi tay hắn bị còng, hắn không còn khả năng đe dọa cháu, mà cháu, lại có thể uy hϊếp hắn.”
Nhạc Minh Huy yên lặng nhìn cậu, tốc độ nói của cậu rất nhanh, liều mạng nói như vậy, Nhạc Minh Huy lo Giai Giai không thể nghe hiểu cậu nói gì, đây chính là một kiểu người bị hại, khó tin tưởng người khác nhất, cũng khó hồi phục như trước kia nhất.
Nhưng lúc này, tiếng nói của Giai Giai lại giống như tiếng trời, cô bé nói: “Cháu tin tưởng chú, cháu không sợ hắn ta.”
Cô bé gầy yếu tái nhợt, giương mắt to nhìn về phía Đàm Cẩm, ánh mắt bé trong veo như vậy, dường như những gì cậu nói đều là thứ người ta muốn hướng tới, Đàm Cẩm cười cười, đưa thay sờ sờ tóc của cô bé, Giai Giai không tránh, khóe miệng cong lên khẽ cười.
Nhạc Minh Huy đứng lên, lúc đẩy cửa ra, bên tai truyền đến tiếng khóc của mẹ Giai Giai, cô bé cười, mẹ cô bé khóc,cảnh tượng kỳ diệu cỡ nào.
Hạ Điình ngồi ngoài cửa với cha Giai Giai, dùng ánh mắt hỏi anh, Nhạc Minh Huy lén giơ ngón cái lên, Hạ Đình mới yên lòng, dặn dò cha Giai Giai một số chuyện phải chú ý khira tòa.
Không lâu lắm, mẹ Giai Giai dẫn cô bé đi ra ngoài, lúc này thoạt nhìn cô bé đã hoàn toàn khác với lúc đầu, nhìn thấy Nhạc Minh Huy đi tới, bèn cảm ơn anh, thấy cha cũng chủ động đưa tay ra dắt, Nhạc Minh Huy nhìn tất cả, quay đầu lại cám ơn Đàm Cẩm: “Cảm ơn cậu, bác sĩ Đàm.”
“Anh không cần cảm ơn tôi, ” Đàm Cẩm ngậm thuốc không hút, nhìn bóng lưng một nhà ba người đi xa: “Tôi thật sự không ngờ, Giai Giai là một cô bé kiên cường dũng cảm như vậy.”
Nhạc Minh Huy đẩy cửa sổ hành lang ra, buổi sáng ánh nắng rực rỡ, gió se lạnh xuyên qua cửa sổ thổi vào trong phòng, Nhạc Minh Huy móc bật lửa ra, muốn giúp cậu châm thuốc, Đàm Cẩm ngẩn người: “Chẳng phải trong cục không cho hút thuốc sao?”
Dáng vẻ này của cậu thật sự là lần đầu tiên anh thấy, Nhạc Minh Huy cười cười gọn gàng lưu loát châm cho cậu, sau đó bỏ bật lửa vào túi, học giọng điệu của Tống Học Duệ nói: “Tống cục phê duyệt, cửa sổ cuối hành lang thứ tư, có thể thả lỏng một chút.”
Thuốc đã châm, không hút thì lãng phí, Đàm Cẩm khẽ hít một hơi, làn khói lượn lờ quanh hai người, Nhạc Minh Huy đắn đo, hỏi: “Bác sĩ Đàm, những gì cậu vừa nói, chỉ là một loại kỹ xảo trị liệu tâm lý sao?”
Đàm Cẩm nhả ra một ngụm khói, trong làn khói trắng, Nhạc Minh Huy không thấy rõ gương mặt của cậu, chỉ nghe cậu nói: “Tất nhiên là thật, anh có thể đi xem hồ sơ.”
Nhạc Minh Huy sững sờ, Đàm Cẩm khẽ cười cười, anh nhìn không rõ biểu cảm của cậu, chỉ ngây người tại chỗ nhìn cậu đi xa, cậu mặc đồng phục đẹp như vậy, dáng người cao ráo, bả vai rộng, là người đàn ông có thể làm chỗ dựa cho người khác, Nhạc Minh Huy cúi đầu, nhìn hai tay của mình, mắm thật chặt.
Ngày hôm sau khi ra tòa, Nhạc Minh Huy chỉ gọi Đàm Cẩm đi cùng, hôm nay cậu không mặc đồng phục mà đổi sang quần bò và áo sơ mi ca ro màu ấm, trông càng trẻ tuổi, hai người bọn họ ngồi cách Giai Giai không xa, lúc Giai Giai thấy hai người bọn họ, vẻ mặt vốn căng thằng liền thả lỏng không ít, thậm chí cười cười với bọn họ.
Rất nhanh, toà án thẩm vấn bắt đầu, tội phạm tình nghi Vương nào đó bị đưa đến chỗ ngồi, ngoài dự liệu của Đàm Cẩm, hắn ta chỉ tầm 27-28 tuổi, mặt mũi thường thường, vào lúc này, trên mặt còn tươi cười, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Giai Giai, trong đôi mắt tràn đầy ác ý.
Đàm Cẩm nói khẽ với Nhạc Minh Huy: “Hắn ta có nhân cách phản xã hội rất nghiêm trọng, loại người này… Không thể thả ra, những người khác trong mắt của hắn không đáng một đồng, giống như con kiến hôi, khi hắn hãm hại người khác, chỉ nghĩ đến cảm giác vui sướиɠ, mà không nghĩ tới người bị hắn hại cũng là một sinh mệnh như hắn, cho nên trong lòng sẽ không có bất kỳ áy náy nào.”
Nhạc Minh Huy nhìn cậu, muốn vỗ vỗ vai cậu, suy nghĩ một chút vẫn bỏ xuống, tập trung nghe toà án thẩm vấn.
Đàm Cẩm luôn nhìn Giai Giai, sợ cô bé có tình huống khó chịu gì đó, nhưng cô bé luôn yên lặng ngồi trên ghế, nghe lý luận sắc bén của bên kiện và bên biện, nghe bọn họ lạnh lùng vô tình miêu tả lại tất cả những tổn thương mà cô bé phải chịu, lúc tới lượt cô bé đứng ở bục nhân chứng, Giai Giai lén quay đầu lại, cho Đàm Cẩm một cái mỉm cười ngọt ngào, Đàm Cẩm cảm giác mình tim cũng sắp co thắt lại, năm đó bản thân mình, cũng không thể dũng cảm như Giai Giai.
Cô bé đứng ở đó, cái bàn ca cao che mất thân thể nhỏ gầy của cô bé, chỉ có băng gạc trắng quấn ở mắt, chói mắt như vậy, cô bé khẽ nói, nói mình bị bắt cóc như thế nào, nói mình bị tổn thương ra sao, cô bé nói chậm, trong phòng xử án yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của mình cô bé, không ai quấy rầy, không ai ngắt lời cô bé.
Dường như qua rất lâu, rồi lại chỉ như trong nháy mắt, sau khi cô bé trần thuật xong, luật sư biện hộ hỏi cô bé: “Cháu có thể xác định phần tử tội phạm cháu miêu tả là đương sự của chú?”
Giai Giai quay đầu nhìn cô luật sư, một bên mắt của cô bé không nhìn thấy sự vật, bởi vì phạm vi rất rộng, cô bé nói: “Nếu như cô từng bị mộ người dùng bàn ủi ấn chữ lên người, thì dù hắn ta hóa thành tro cô cũng nhớ được.”
Vương nào đó nghe được lời này của cô bé, đột nhiên cười quái dị, Giai Giai quay đầu lại nhìn hắn, gắng sức nhìn, dường như muốn biến toàn bộ căm hận thành ngọn gió, đâm hắn trăm ngàn nhát.
Giai Giai rời khỏi bục nhân chứng, trở lại chỗ ngồi của cô bế, Đàm Cẩm biết, cô bé đang đợi, cô bé muốn bản thân chính tai nghe được phán quyết của tòa.
Buổi trưa tòa nghỉ ngơi, buổi chiều lại tiếp tục, chánh án tuyên bố kết quả xét xử, Vương nào đó vì tội cố ý gϊếŧ người, bắt cóc, cố ý gây thương tích, gộp các tội trạng lại, phán xử tử hình, lập tức thi hành, tước đoạt quyền chung thân.
Một khắc tuyên án kia, Nhạc Minh Huy rốt cục thở phào nhẹ nhỏm, dần dần buông bàn tay đã nắm chặt, lâu lâu mồ hôi lên quần, anh quay đầu nói với Đàm Cẩm: “Mặc dù đã nói rất nhiều lần, nhưng vẫn muốn cám ơn cậu, đây đã kết quả phán xử tốt nhất.”
Đàm Cẩm không cười, vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, đứng dậy đưa tay phải ra: “Nhạc đội trưởng, tôi mới cần cảm ơn anh, có thể cứu Giai Giai ra, có thể đưa tên kia vào tù.”
Nhạc Minh Huy cười cười, anh vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay cậu, lòng bàn tay hai người bọn họ đều là mồ hôi, hai tay giao nhau trong nháy mắt bị đối phương phát hiện, Đàm Cẩm lại cười, nói: “Nhạc đội trưởng, tôi mời anh ăn cơm nhé.”
Đàm Cẩm thật ra thì rất khó hoạt động chung với đồng đội, cậu rất yên lặng, cũng không thích nơi đông người, nhưng trên người Nhạc Minh Huy có loại cảm giác rất đặc biệt, cậu cảm thấy anh rất an toàn, rất đáng tin cậy, cậu thích tính cách của anh, thích thái độ làm người của anh, cậu cảm thấy cậu và anh có thể làm bạn.
Nhạc Minh Huy không ngờ tới Đàm Cẩm lại chủ động như vậy, nhưng ngay sau đó buông tay ra, cười nói: “Tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hai người cùng nhau ra khỏi tòa nhà pháp viện, kiểu kiến trúc pháp viện đều rất giống nhau, từng bậc từng bậc thềm xây trên nền viện cao cao, cần phải ngẩng đầu lên, mới có thể thấy cửa chính và dấu hiệu của viện. Đàm Cẩm đi phía trước, gió hất tung mái tóc lộn xộn của cậu, dáng người cậu thon dài, mặc dù gầy, nhưng lại rất có lực, giờ khắc này Nhạc Minh Huy cảm thấy, bản thân chỉ sợ đã rơi vào trong tình yêu dịu dàng nhất, anh dùng ba năm lặng lẽ thích cậu, sau đó, có lẽ cả đời này, sẽ sống trong hoài niệm về từng giây từng phút bên cậu.
Đàm Cẩm thấy được anh không đuổi theo, xoay người lại ngẩng đầu gọi anh: “Nhanh lên một chút, tôi rất đói.”
Nhạc Minh Huy vội vàng chạy xuống, đi theo cậu thưởng thức bữa tối.
Ngày hôm sau, Nhạc Minh Huy vẫn dậy rất sớm như cũ, anh chạy chậm hai vòng dọc con đường đá rộng rãi của tiểu khu, sau đó vận động thân thể, thay quần áo xuống lầu, mua bánh nướng thịt bò ở quán góc đường bình thường vẫn ăn, sau đó đi tới tòa nhà số hai phía sau tòa nhà lớn của cục cảnh sát, tòa nhà số hai phần lớn làm công việc giấy tờ, anh lên tầng ba, dừng lại ở cuối hành lang, móc ra chìa khóa mở cửa phòng hồ sơ.
Anh chậm rãi đi vào, dừng lại trước ngăn tủ 229046, tìm được rồi hồ sơ số 0629, hồ sơ này còn nhiều hơn cả hồ sơ vụ án, Nhạc Minh Huy cẩn thận, ngồi xuống cái bàn gần cửa sổ, nhẹ nhàng mở ra.
Chuyện cũ bị phủ bụi theo từng trang từng trang giấy hiện ra trước mắt anh, trong câu chuyện này, có kẻ luyến đồng đến phát cuồng, có trẻ con chết thảm, có đội trưởng cảnh sát anh dũng trí tuê, còn có người bị hại duy nhất còn sống được cứu ra, trên người chồng chất vết thương.
Anh nhẹ nhàng phủi đi bụi trên tấm hình, dưới ánh mặt trời, thân thể thiếu niên gầy yếu đen nhẻm không chịu nổi, tóc dài dài ngắn ngắn, má phải sưng lên, tay trái của cậu bó thạch cao, tay phải nắm thật chặt, cậu ngồi ở đó, có thể thấy băng gạc màu trắng quấn thẳng từ trong quần đùi đến lòng bàn chân.
Nhạc Minh Huy trong lòng thầm gọi, Đàm Cẩm, Đàm Cẩm.
Đúng vậy, kia thật sự là Đàm Cẩm, mặc dù bá trai trong hình tên Đàm Dược Nhiên, nhưng anh có thể khẳng định, đó chính là Đàm Cẩm.
Ánh mắt của cậu giống hôm nay, có hồn như vậy, ân cần như vậy.
Cho dù dưới tình huống như thế, vẫn không mất đi ánh sáng trong đôi mắt, Nhạc Minh Huy cảm thấy mình sắp khóc rồi.
Đàm Cẩm, A Cẩm của anh.
Anh ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, tia nắng sáng sớm cũng không chói mắt, lại ấm áp khiến người ta thoải mái, tựa như cảm giác mà Đàm Cẩm mang đến cho người khác.
Anh nghĩ đến những lời cậu nói ngày đó, từng câu từng chữ đều được anh ghi tạc trong lòng, cả đời khó quên.
Có những người, còn kiên cường hơn rất nhiều so với những gì bạn thấy bên ngoài.