Chương 14: Hai mặt
Edit: Hiên Vũ
Khuôn mặt cô ta lộ vẻ thần bí, nhưng Nhạc Minh Huy cũng không trả lời, cho nên chuyển đề tài: “Tôi biết, tội tôi phạm phải, là sẽ bị phán tử hình, dứt khoát nói hết tất cả, không giấu giếm điều gì.”
“Chúng tôi sẽ căn cứ vào sự thành thật của cô, để xem xét xử lý. ” Nhạc Minh Huy nói.
“Xét? Xét thế nào thì tôi cũng phải chết, tôi hiểu được, ” Phùng Tuệ phì cười một tiếng, “Tôi là cô nhi, tám tuổi vào cô nhi viện, không thân không thích, chết thì chết, không có gì không bỏ xuống được.”
Lúc côi ta nói lời này, vẻ mặt cao ngạo, giống như hoàn toàn không xem cái chết ra gì.
“Nhưng kỳ thật, tôi cũng không phải là cô nhi, tôi biết ba tôi là ai, mẹ tôi là ai, nhưng mà bọn họ đều không cần tôi, ” cô ta nói xong, đưa ngón trỏ lắc lắc trước mặt Nhạc Minh Huy, “Anh đoán, ba tôi là ai?”
Nhạc Minh Huy nhíu mày, vẫn không đáp lại, chỉ là một mực nhìn cô.
Phùng Tuệ thích bị nhìn, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn cô, tuyệt vời cỡ nào.
“Mẹ của tôi, trước đây rất lâu làm việc ở phố đỏ, ngài cảnh sát, ngài biết phố đỏ là làm gì không, cha tôi vừa ý mẹ tôi, vui đùa một chút liền thôi, ai biết mẹ tôi mang thai, cho nên len lén sinh tôi ra, ôm tôi hi vọng tiến vào nhà người đàn ông kia, người đàn ông kia và vợ ông ta tất nhiên sẽ không đồng ý, bọn họ không cần bà cũng không cần tôi, chúng tôi là thứ gì? ” Phùng Tuệ cười cười, đèn chân không giơ tới trước mặt, rực rỡ như vậy.
“Mẹ của tôi cũng là người nội tâm cứng rắn, bà thật ra vẫn luôn nuôi tôi, cho đến khi tôi tám tuổi thì bà bệnh chết, những chị em của bà, liền đem tôi bỏ lại ở cô nhi viện, ” Phùng Tuệ nói xong, vẻ mặt dịu dàng ít có, nhưng nhưng ngay sau đó lại khôi phục bộ dạng kiêu ngạo kia, “Tôi và Tôn Lễ, quen nhau ở cô nhi viện, cho đến trước khi tôi 14 tuổi rời đi, anh ta luôn chăm sóc tôi, lúc tôi đi, anh ta luôn đuổi theo ở phía sau xe, nói nhất định sẽ tìm được tôi.”
Nói đến Tôn Lễ, vẻ mặt Phùng Tuệ không còn dịu dàng như nhớ đến mẹ mình, ngược lại trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái: “Tôi không thích đàn ông, nói thật, tôi cảm thấy đàn ông đều rất ghê tởm, nhưng là đối với anh ta, mặc dù tôi không thể nào đáp lại tình cảm của anh ta, nhưng vẫn luôn cảm thấy anh ta chính là anh trai tôi, không có anh ta, cũng sẽ không có tôi hiện tại.”
Nhạc Minh Huy nhíu nhíu mày, không xác định cô ta có biết Tôn Lễ đã chết hay không, nhưng nhìn thái độ của cô ta, cô ta trong tiềm thức không thích đàn ông, nhưng Tôn Lễ coi như người thân của cô ta, nếu như Tôn Lễ đơn phương yêu cô ta nhiều năm, một khi không yêu nữa, với tính cách cô ta, chắc sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
“Chuyện của anh ta và Hàn Tố Tố, có phải do cô sắp đặt hay không? ” Đàm Cẩm hỏi.
Phùng Tuệ ngẩng đầu, mắt phượng quyến rũ lướt nhìn Đàm Cẩm một cái: “Ngài cảnh sát, đừng có gấp chứ.”
Cô ta lại sờ còng tay, nói: “Tôi ở Lý gia nhận huấn luyện một năm, sau đó được phân đến chỗ đại tiểu thư, nhiệm vụ thiết yếu của tôi, chính là theo cô ấy đến trường, vì vậy tôi cũng có cơ hội, vào trường học quý tộc nổi tiếng gần xa kia, lúc ấy Đại tiểu thư có hai người bạn tốt. ” Phùng Tuệ vừa cười, “Một người là Hàn Tố Tố, một người là Tiền Bình, không ngờ tới đi, thật ra thì chúng tôi đều là bạn học đấy.”
Đầu mối đứt quãng, đến lúc này liền thành một đường, mọi người ít nhiều đều có dính líu đến Phùng Tuệ.
Chuyện về sau, Phùng Tuệ nói rất nhanh. Chuyện của Tiền Bình rất đơn giản, cô ta luôn rất kính trọng Lý Thục Văn, ngay cả đối với Phùng Tuệ cũng rất tốt, có thể nói cô ta coi Phùng Tuệ như bạn tốt, nhưng tính cách cô ta rất cực đoan, sau khi biết chuyện của chồng mình, liền nói với Phùng Tuệ, khi đó con tin trong tay Phùng Tuệ vừa mới chết, liền cổ vũ một phen, cô ta cũng động lòng, bèn tìm cách lừa hai người kia vào bẫy của cô ta, bản thân vờ như người yếu thế, chịu người khác thương hại.
Chuyện của Hàn Tố Tố, còn phức tạp hơn nhiều, lúc bọn họ đi học, Hàn Tố Tố luôn chướng mắt Phùng Tuệ, cảm thấy cô ta là một đứa con gái xuất thân thấp kém, khắp nơi bắt nạt cô ta, khi đó Phùng Tuệ không nói gì hết, tiếp tục nhẫn nhịn, kết quả nhiều năm không gặp, cô ta kinh ngạc phát hiện, Tôn Lễ làm việc tại nhà của Hàn Tố Tố, hơn nữa Hàn Tố Tố lại thích một người thân phận thấp kém.
Cho nên cô ta nói với Tôn Lễ, Hàn Tố Tố trước kia tìm mọi cách bắt nạt cô ta, bảo hắn ta lừa Hàn Tố Tố ra khỏi nhà, cùng hắn bỏ trốn, Hàn Tố Tố cũng ngu, hắn nói gì cũng tin, kết quả thiệt đến thân, cô ta thật ra muốn cho Hàn Tố Tố ăn loại thuốc kia, phải khiến Hàn Tố Tố chịu sự khống chế của mình, phải khiến cô ả quỳ trên mặt đất van xin mình bố thí, giống như năm đó cô ả bảo cô làm.
Trong mắt Phùng Tuệ đều là điên cuồng, những người đó, bất kể hiện tại sống hay đã chết, đều bị cô ta liên lụy, cuộc đời này khó sống thoải mái.
Nhạc Minh Huy lật tư liệu trong ta, đẩy báo cáo khám nghiệm tử thi của Tôn Lễ đến trước mặt cô ta, dưới ánh đèn ảm đạm, khuôn mặt bị thương sưng phù của Tôn Lễ đâm vào trong đôi mắt Phùng Tuệ, cô ta đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Anh ta…?”
“Lúc xe cứu thương chạy tới, anh ta đã tử vong, nói một chút ngày đó đã xảy ra chuyện gì?”
Phùng Tuệ bình tĩnh lại, vươn tay vuốt phẳng tấm hình kia, còn chưa thương cảm được hai giây, đột nhiên hừ lạnh: “Anh ta vì người phụ nữ kia, đánh tôi hôn mê, nếu không phải anh ta, tôi cũng sẽ không cuống quít ngụy trang thành người bị hại, cũng sẽ không bị bắt.”
Cô ta không áy náy, không đau lòng, thậm chí không có bất cứ tình cảm bình thường nào. Nhạc Minh Huy nhíu mày, không nhìn cô ta, cô ta không giống một con người.
“Trương Cường và Ngô Phương đâu? Bọn họ đã xảy ra chuyện gì? ” Trong đầu Nhạc Minh Huy rất nhanh vạch ra manh mối, sau đó hỏi.
“Bọn họ? Hừ, bọn họ chính là lũ vong ân bội nghĩa, ” Phùng Tuệ cười lạnh, “Lúc ấy bọn họ đánh bạc nợ nhiều tiền như vậy, ông chủ của tôi cũng không truy cứu, chỉ cần bọn họ cùng tôi coi chừng những người ở xưởng dệt là được, ai biết con mụ Ngô Phương kia lòng tham không đáy, nói muốn tăng giá, việc chúng ta làm quá nguy hiểm, nếu như không trả tiền, bọn họ sẽ báo cảnh sát, ông chủ của tôi không nhịn được, bèn xử lý bọn họ, à đúng rồi, tôi quên nói, ông chủ của tôi, chính là người cha lòng dạ hiểm độc của tôi.
Phùng Tuệ xảo quyệt cười một tiếng: “Ông ta tên Triệu Đức Giang.”
Triệu Đức Giang, hóa ra Lý Lượng không có nói oan người khác, tất cả đều do Triệu Đức Giang ở sau lưng giở trò quỷ! Bất kể quá trình là như thế nào, người thừa kế duy nhất của Lý Lượng đã chết, mà ông ta lại bí mật xây dựng căn cứ thí nghiệm ma túy nhiều năm như vậy, năm năm qua, không biết hại bao nhiêu người.
Cô ta lại cười, nhưng có chút giễu cợt, “Quá nực cười, khi còn bé không quan tâm tôi, khi biết tôi đang làm việc ở Lý gia, lại muốn nhận tôi về, sao tôi lại không biết ông ta có ý đồ gì? Ông ta nói ông ta có một rất lớn kế hoạch, cần một người chấp hành, chỉ có tôi thích hợp nhất, tôi vốn không muốn nghe ông ta, sau đó Lý Thục Văn phản bội tôi, tôi liền đồng ý, hơn nữa dùng cô ta và tên mặt trắng kia, làm nhóm người thí nghiệm đầu tiên.”
Nhạc Minh Huy có thể nghĩ đến, lúc ấy Triệu gia và Lý gia tranh cãi rất dữ dội, Triệu Đức Giang quả thật cần một gián điệp.”Kế hoạch là gì? Lão ta có mục đích gì?”
“Ma túy, hoặc nói, là cải tiến ma túy, dùng ma túy và thuốc gây ảo giác pha trộn cân đối, làm ra đã có tính gây nghiện, lại không tổn hại đến cơ thể như ma túy, thuốc gây ảo giác chính là vật phẩm kèm theo, không cách nào đo lường kiểm tra lập tức, không cách nào kéo dài thành nghiện, hơn nữa, Triệu Đức Giang còn muốn kịch liệt hơn, làm cho người ta sau khi uống thuốc, sinh ra định hướng ảo giác, càng dễ củng cố được đám đông.”
Cách làm này quả thật độc, một khi thành nghiện, như vậy thoát không được, liên tục không ngừng đưa tiền cho ma túy. Nhạc Minh Huy nắm chặt quả đấm, hỏi: “Bắt cóc, gϊếŧ người, dùng ma túy, những chuyện này, đều là lão ta sai cô làm, hay là tự cô làm?”
Phùng Tuệ hay tay mang còng nằm sấp xuống bàn, mặt của cô ta thò ra phía trước, dưới dánh đèn ảm đạm càng thêm nhợt nhạt: “Tôi biết anh có ý gì, tôi còn biết nhiều chuyện của ông ta, đứa con riêng ông ta không cần lại rất hữu dụng, giúp ông ta gϊếŧ nhiều người như vậy, giúp ông ta làm nhiều chuyện như vậy, ông ta cho rằng ông ta có thể uy hϊếp tôi, thật ra thì ông ta không thể. ” Phùng Tuệ cười lạnh, “Ông ta nói muốn để cho mẹ tôi vào phần mộ tổ tiên, hừ, ai cần? Mẹ tôi sớm đã đi, tôi không muốn để bà ngủ ở nơi dơ bẩn như thế, tôi muốn cắn ngược lại ông ta một miếng.”
Nhạc Minh Huy nhìn cô ta, cô ta nhìn Nhạc Minh Huy, hai người yên lặng giằng co.
“Tôi biết trụ sở ma túy của ông ta ở đâu, tôi biết người dưới quyền ông ta có những ai, quản lý những bãi nào, tôi biết rất nhiều. ” Phùng Tuệ cười cười, giống như tiểu thư khuê các.
Cô ta có ý gì, mọi người ở đây, đều biết.
Cô ta không cần tiền, cô ta muốn sống.
Cô ta luôn nói cô ta không sợ chết, thật ra thì cô ta rấ sợ chết, trong tay cô ta nắm nhược điểm, có thể đem Triệu Đức Giang đầu mối quan trọng trong thế lực Triệu gia một lần phá vỡ, cô ta muốn giao dịch.
—————————————————————————————————————————
Trong phòng quan sát, Hạ Đình báo lại tình huống cho Tống cục: “Tống cục, cô ta muốn giao dịch, cô ta nói biết trụ sở và tất cả bãi phân bố ma túy của Triệu Đức Giang.”
Bên kia Tống Học Duệ đang nghe cuộc điện thoại khác, hồi lâu mới quay lại nói: “Hoãn chết, tổ truy quét ma túy và phòng chống tội phạm lập tức đến.”
Nhạc Minh Huy nghe được chỉ thị kia rất rõ ràng qua tai nghe, anh nhíu chặt mày, đưa cho Phùng Tuệ một tờ giấy trắng: “Cấp trên đã đồng ý, cô viết rõ tất cả những người từng bị cô bắt cóc, sát hại, họ tên là gì, bị bắt cóc ở đâu, chúng tôi cần thẩm tra đối chiếu thân phận người bị hại.”
Phùng Tuệ cười cười, đôi mắt tràn đầy đắc ý, cô ta ngẩng cao đầu, nhận lấy bút, vừa viết vừa nhắc: “Trí nhớ của tôi rất tốt, mặc dù rất nhiều người, ngài cảnh sát, tôi bảo đảm một người cũng không viết sai.”
Trong phòng thẩm vấn nhất thời an tĩnh cực kỳ, Nhạc Minh Huy nhìn tờ giấy dần dần bị viết kín, Phùng Tuệ viết rất rõ ràng, những người đó có bao nhiêu, tên gì, năm đó bị cô ta bắt cóc ở đâu, năm đó bị cô ta gϊếŧ ở chỗ nào, cặn kẽ đến làm người ta kinh ngạc.
Cô ta đưa cho Nhạc Minh Huy tờ giấy mỏng manh kia, cửa phòng thẩm vấn mở ra, hai nhân viên cảnh sát một cao một thấp đi tới, Nhạc Minh Huy đứng lên, bắt tay bọn họ, cùng Đàm Cẩm đi ra ngoài cửa.
Đàm Cẩm quay đầu lại nhìn cô ta, cô ta thoạt nhìn nhẹ nhàngthoải mái như vậy, nhớ lại cảnh tượng gϊếŧ nhiều người như vậy còn có thể cười được, cậu đột nhiên hỏi: “Tại sao cô lại chọn bọn họ?”
Phùng Tuệ có chút kinh ngạc quay đầu nhìn, sau đó cười cười: “Bởi vì bọn họ đều phản bội lời hứa của mình.”
Bởi vì cô ta từng bị phản bội, cho nên những người từng phản bội người khác, trong mắt cô ta, sớm đã bị phán tử hình.
Người đội 1 trở lại phòng làm việc, lặng lẽ thu dọn tài liệu trên bàn, đột nhiên, Vệ Dịch đánh mạnh một quyền lên bàn: “Cô ta gϊếŧ nhiều người như vậy, cũng chỉ phán hoãn chết! Tôi không cam lòng!”
Người trong phòng làm việc bao gồm cả Đàm Cẩm, đều dừng công việc trong tay, đúng vậy, không ai cam lòng.
Bọn họ là một đám người nhiệt huyết, bọn họ là cảnh sát, luôn tin tưởng thiện có thiện báo, lưới trời tuy thưa báo ứng xác đáng. Nhưng kết quả lại không thể không khuất phục dưới đủ loại chuyện, ngẫm lại vẻ mặt dương dương đắc ý của Phùng Tuệ vừa rồi, bọn họ hận không thể tự mình gϊếŧ cô ta.
“Người sẽ phải trả giá thật nhiều cho những gì mình đã làm, ” Đàm Cẩm khẽ nói, “Chúng ta đã tra rõ vụ án, biết rõ chân tướng, quan trọng nhất là những người bị chết, có thể trở lại bên cạnh thân nhân của mình, yên giấc ngàn thu, điều này đã rất tốt.”
Đúng vậy, đã rất tốt, bọn họ đều rõ ràng, trong phòng hồ sơ ở số 2 lầu 3, còn có bao nhiêu vụ án chưa phá được, còn có bao nhiêu vong hồn không nhà trở về, những vụ án kia đều không có manh mối để điều tra, theo thời gian, bay tán trong sương mù, không ai biết được chân tướng.
Bọn họ nên biết đủ, nếu Phùng Tuệ bị phán hoãn chết, cả đời cũng không thể ra khỏi lao tù, Triệu Đức Giang sẽ không bỏ qua cô ta, nàng thoải mái không được bao lâu.
Tổ truy quét ma túy và phòng chống tội phạm hỏi cô ta rấy lâu, cho đến giữa trưa ngày hôm sau, mới báo cho đội 1 áp tải cô ta đến chỗ tạm giam.
Lúc giao nhận, tổ trưởng tổ truy quét ma túy và phòng chống tội phạm mặt đầy hưng phấn, không ngừng cảm ơn Nhạc Minh Huy, nói vụ án này phá, nhiều người sẽ không bị ma túy làm hại nữa, bọn họ nhất định dốc hết sức, không để lãng phí manh mối trao đổi được.
Nhạc Minh Huy cười cười, không nói gì.
Anh và Vệ Dịch một trái một phải áp tải Phùng Tuệ, trên tay trên chân cô ta, dây xích màu bạc trắng lạnh lẽo lấp lánh ánh sáng, cho dù cô ta sống, thì có thể làm gì?
Cô ta liếc mắt nhìn Hạ Đình đi thep sau Nhạc Minh Huy, liếʍ liếʍ môi nói: “Em gái, sau này đổi em đi thẩm chị đi, chị nhìn em vừa mắt ” cô ta còn định nói tiếp, bị Vệ Dịch lạnh giọng quát ngừng, mới không cam lòng ngậm miệng.
Bọn họ đưa Phùng Tuệ đi thẳng ra cổng cục cảnh sát, xe áp tải của cảnh sát đã đỗ ở cổng, viên cảnh sát cao lớn đi thẳng tới đây, làm giao thủ tục bàn giao với bọn họ, một viên cảnh sát khác thì áp tải Phùng Tuệ lên xe.
Nhạc Minh Huy nói: “Coi chừng cô ta kỹ một chút, cô ta rất gian xảo, đừng nói chuyện với cô ta.”
Bọn họ đứng ở cổng tòa nhà, nhìn xe cảnh sát một mạch đi xa, từ kính chắn ở phía sau, Phùng Tuệ lại nở nụ cười đắc ý, giống như đang tuyên bố thắng lợi.
Chỗ tạm giam ở vùng ngoại thành hoang vắng, xe cảnh sát chạy một mạch, con đường càng lúc càng vắng vẻ, đột nhiên, viên cảnh sát lái xe thấy có người nằm phía trước, trên mặt có máu, đang từ từ bò dậy. Anh ta vội vàng đạp thắng xe, chưa kịp báo cho viên cảnh sát phía sau, nhanh chóng xuống xe chạy tới xem xét.
Trên người người đàn ông trung niên kia đều là vết thương, nhìn thấy anh ta chạy tới, vẻ mặt mừng rỡ, trong miệng nói: “Cứu cứu tôi.”
Viên cảnh sát thấy vết thương của ông ta không nhẹ, dáng vẻ không giống gạt người, vội vàng chạy tới ngồi xổm bên canhj: “Tiên sinh, Ngài… ” Anh ta còn chưa dứt lời, thân thể giật một chút ngã về phía trước, người đàn ông trung niên vươn tay đỡ anh ta, nhẹ nhàng đặt lên mặt đất, trái tay nắm chặt côn điện, chậm rãi đi về phía xe cảnh sát.
Chỗ ngồi phía sau xe cảnh sát ngăn cách với phía trước, hai bên buồng xe không có cửa sổ, chỉ có cửa sau.
Người đàn ông đi tới cửa sau, trên mặt ra vẻ lo lắng, lớn tiếng gọi, cứu cứu tôi, con trai tôi sắp chết, cứu cứu tôi.
Viên cảnh sát trẻ tuổi trong xe mặc dù biết không thể đi ra ngoài, nhưng cậu ta nhìn Phùng Tuệ bị khóa chặt trên xe, nắm gậy cảnh sát mở cửa sau xe ra: “Làm sao…? ” Âm thanh đột nhiên im bặt, cậu ta cũng giống như viên cảnh kia, chưa nói xong đã bị người đàn ông giật điện cho hôn mê bất tỉnh, người đàn ông đỡ lấy cậu ta, để cậu tựa vào cửa xe, trong miệng nói câu: “Xin lỗi.”
Ông ta trèo lên xe, im lặng nhìn Phùng Tuệ.
Phùng Tuệ cười càng rạng rỡ: “Là cha tôi kêu ông đến cứu tôi? Chiêu này của ông rất hữu dụng.”
Khóe miệng người đàn ông vẽ ra độ cong lạnh lùng, con dao trong tay trái hung hăng đâm vào bụng Phùng Tuệ, “Phụt ” một tiếng, máu tươi bắn tung toé ra ngoài, nhanh chóng nhiễm đỏ quần áo hai người.
Đôi mắt Phùng Tuệ đầy vẻ không thể tin, cô ta mở to hai mắt, nhìn người đàn ông, lại nhìn vết thương trên bụng mình, khóe miệng chảy ra máu: “Ông…”
Người đàn ông cười lạnh, nhanh chóng rút dao ra, khuỷu tay lại dùng sức, cho cô ta một dao nữa.
Đau đớn dữ dội, kí©h thí©ɧ thần kinh Phùng Tuệ, lần đầu tiên trong đời, khủng hoảng hạ xuống lòng cô ta, kia là Tử Thần đang vẫy gọi, cô nhìn thấy tử thần, cố gắng muốn nói chuyện: “Tại.. Tại sao?”
Người đàn ông trung niên không nói lời nào, nhìn cô ta cười, con dao trong tay từng nhát từng nhát hết sức đâm Phùng Tuệ, máu trong thân thể Phùng Tuệ chảy ra, phun lên mui xe, nhuộm ướt ghế ngồi bằng bông, tí tách chảy trên mặt đất.
Màu sắc đỏ lòm kia, vết máu mở rộng, giống như một đóa hoa, nở rộ trong xe cảnh sát, con ngươi Phùng Tuệ dần dần mở to, cô ta nắm chặt tay người đàn ông, muốn biết đáp án.
“Cô muốn biết? Tôi sẽ không nói cho cô, xuống Địa ngục đi. ” Người đàn ông trung niên cho cô ta nhát cuối cùng, con dao đã sớm nhiễm máu, đâm vào ***g ngực đang đập yếu ớt của cô ta, mắt Phùng Tuệ trợn tròn, dần dần tan rã tinh thần, cô ta giãy giụa ngã xuống, đã chết.
Người đàn ông dùng quần áo tàn tạ của cô ta, lau lau máu tươi trên tay mình, từ trong túi quần ướt đẫm máu tươi móc điện thoại ra: “Tôi tên Diệp Lâm, tôi gϊếŧ Phùng tuệ, tôi tự thú.”