Chương 3: Cổ Đại: Cô Gái Nhỏ Nũng Nịu Nhà Đồ Tể 3

Đôi mắt to của Lư Bảo Bảo nhất thời càng thêm sáng ngời, ngậm một ngụm ngậm thìa canh, ngậm một ngụm cháo nâu mềm nhầy vào trong miệng, sau đó hạnh phúc nheo mắt lại.

"Thật ngon, bà nội, Bảo Bảo yêu bà nhất, Bảo Bảo thật sự là Bảo Bảo hạnh phúc nhất thiên hạ."

Chiếm được lời, Lư Bảo Bảo càng thêm ra sức, lời nói dễ nghe từng câu từng chuỗi dài đập về phía lão thái thái, đây đều là tinh túy cô bé học được từ phụ thân ruột của thế giới này.

Về phần da mặt là gì, nàng đã sớm quên mất.

"Được rồi, nếm thử hương vị."

Bên ngoài bếp đã có người dò đầu nhìn xung quanh, Lư Miêu thị đặt cái thìa cháu gái ăn rồi sang một bên, khóe miệng lần nữa kéo xuống, bộ dáng đại gia trưởng nghiêm túc cứng nhắc.

"Đây là cho nương cháu, đừng để phụ thân cháu ăn vụng."

Lư Miêu thị múc múc xuống đáy nồi, vớt một quả trứng gà đã chín, bỏ vào trong chén, bảo Lư Bảo Bảo cầm về cho mẫu thân cô bé.

Cách sáu năm, Từ thị rốt cục mang thai lần hai, Lư Miêu thị tuy rằng không thích đứa con dâu lười biếng này, nhưng không trì hoãn việc bà đau lòng đứa nhỏ của nhi tử bảo bối nhà mình, bà một lòng ngóng trông Từ thị có thể sinh cho bà một đứa cháu trai xinh đẹp như Lư Bảo Bảo, tất nhiên sẽ không ở bớt khẩu phần ăn cô con dâu này.

Động tác này Lư Miêu thị làm quang minh chính đại, cũng không sợ mấy đôi mắt ngoài phòng nhìn trộm, mấy con dâu Lư gia lúc mang thai, một quả trứng gà mỗi ngày luôn là không thể thiếu, đây cũng không phải là hành vi mở thêm bếp nhỏ, Lư Miêu thị không sợ những người khác trong nhà cảm thấy bà xử sự bất công.

"Dạ."

Lỗ tai Lư Bảo Bảo run rẩy, bưng chén lên, cúi đầu chạy rời khỏi phòng bếp.

"Hừ."



Cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm nhà bếp biến mất, Lư Miêu thị hừ nhẹ một tiếng, đám đồ mí mắt nông cạn.

*****

"Ngoan Bảo, mau lại đây, nương thật xa đã ngửi thấy mùi trứng gà."

Lư Bảo Bảo còn chưa vượt qua ngưỡng cửa, đã nghe được trong phòng truyền đến tiếng kêu to, nũng nịu, giọng cắn chữ có hơi kỳ quái, giống như quấn lấy một muỗng mật sền sệt, không thấy người, đã biết đó nhất định là một tiểu nương tử yếu đuối, chủ nhân của thanh âm này chính là mẹ ruột kiếp này của cô bé.

Hiện tại cô bé đang ở trong triều đại tên là Lý triều, là triều đại mà Lư Bảo Bảo chưa từng nghe qua trong lịch sử, hộ đồ tể ở triều Lý thuộc về tiện tịch kế thừa, sĩ nông công thương, địa vị hộ đồ tể còn ở dưới thương nhân, nhưng điều này cũng không ngăn cản hộ đồ tể ỷ vào nghề ăn cơm này để sống một cuộc sống tương đối dư dả.

Hơn nữa chế độ hộ tịch của Lý triều thập phần đặc thù, quốc pháp hạn chế tiện tịch tham gia khoa khảo, nhưng cũng không không cho phép ba đời tiện tịch đều khoa khảo quy củ.

Lấy Lư gia làm ví dụ, Lư Lão Đồ và thê tử là tiện tịch, ông ấy sinh ra ba người con trai, trong ba người con trai này chỉ có con trai kế thừa nghề này sẽ kế thừa vị trí này, hai người con trai còn lại có thể thông qua chuộc mua biến thành hộ tịch bình thường, không ảnh hưởng đến chuyện bọn họ tham dự khoa khảo.

Lư Lão Đồ cho tới bây giờ chưa từng buông tha việc để con cháu đời sau đổi lấy môn đình, tổ tiên Lư gia đời đời cũng giống như Lư Lão Đồ bây giờ, có lẽ Lư gia thật sự không có mệnh học hành, mấy trăm năm qua, ngay cả một đồng sinh cũng không thể bồi dưỡng ra.

Ba người con trai của Lư gia khi còn bé đều từng đi học, đáng tiếc người Lư gia không có phát triển não, học một hai năm thì buông tha, hiện tại trưởng tôn Lư gia, cũng chính là Lư Bảo Kim con trai Lư đại ca Lư Gia Phong được đưa đến học đường, nhưng dựa theo biểu hiện của cậu từ khi đọc sách tới nay, phỏng chừng cũng không mạnh hơn phụ thân thúc phụ bao nhiêu.

Lư Lão Đồ là đồ tể duy nhất trong ba thôn trấn phụ cận, nhà nào gϊếŧ mổ lợn và dê đều phải mời đồ tể như ông ấy động thủ, hơn nữa việc buôn bán thịt nhà mình, thật ra đưa vào sổ sách không nhỏ, nhưng điều kiện sống của Lư gia cũng không tốt hơn nhiều so với những hộ nông dân xung quanh, trong đó nguyên nhân quan trọng nhất chính là vì để đứa nhỏ học hành và chuộc mua hộ tịch cho con cháu tốn rất lớn.

Nhưng mặc dù vậy, bởi vì tích lũy qua nhiều thế hệ, hiện tại nhà Lư gia cũng được xây dựng đủ rộng rãi.

Phụ thân Lư Bảo Bảo kiếp này thân thể yếu ớt, vừa đến mùa đổi sẽ dễ mắc bệnh, bởi vậy phòng của hắn là phòng lớn nhất rộng rãi nhất Lư gia ngoại trừ chính phòng của nhị lão.