Chương 7

Còn không chờ Trần Tư đáp lại, Tả Tiểu Nhu bên cạnh lại chen miệng nói: “Nguyệt Mai, cô cũng đừng tốt bụng nữa, có vài người coi mình là tiểu thư đấy. Nhưng cũng chỉ là một phần tử xấu, còn giả vờ yếu đuối, cô quan tâm cô ta làm gì, xem hôm nay tôi đến chợ mua được khăn lụa đỏ này, tôi muốn mua lâu lắm rồi, lần này cuối cùng cũng mua được!”

Nói xong lại cứng rắn kéo cô gái tên Nguyệt Mai đến chỗ nằm của mình. Khoe khoang khăn lụa đỏ, không chú ý tới sự chán ghét chợt hiện rồi biến mất của Nguyệt Mai.

Mà lúc này Trần Tư hoàn toàn hoang mang rồi, cô không chỉ xuyên việt, còn xuyên sách rồi.

Tả Tiểu Nhu... Nguyệt Mai... Nếu như tên là Đỗ Nguyệt Mai, vậy thật sự là xuyên sách rồi? Trần Tư yếu ớt mở miệng trả lời Nguyệt Mai; “Cảm ơn cô nhé, đồng chí Đỗ Nguyệt Mai, tôi không bị bệnh, chỉ thấy hơi lạnh thôi!”

“Vậy thì tốt, có chuyện gì cũng đừng khách sáo với tôi, chúng ta là đồng hương mà.” Đỗ Nguyệt Mai nhiệt tình nói.

Trần Tư choáng váng đáp một câu: “Được!”

Cô xuyên đến một quyển truyện máu chó đã đọc trước khi ngủ tên là “Trùng sinh chi tình yêu trong truyện niên đại” rồi?



Vai chính Đỗ Nguyệt Mai là người trùng sinh. Kiếp trước điều kiện gia đình của cô ta thật sự không tốt, cho nên làm trời làm đất một lòng muốn bám cành cao, đạp từng người đàn ông để leo lên, cuối cùng rơi vào cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ thê thảm rồi chết. Trước khi chết thấy Hàn Đống Lương trước đây làm lính trong thôn bị cô ta coi thường, đã trở thành thiếu tướng, người phụ nữ hạnh phúc bên cạnh chính là con gái của đại đội trưởng bên cứ điểm thanh niên trí thức, Chưởng Hiểu Hồng.

Khoảnh khắc đó, Đỗ Nguyệt Mai đã ghen tị đỏ mắt, cô ta không cam lòng, cả đời cô ta nôn nóng kinh doanh, cấu kết với đàn ông khắp nơi, cảm thấy mình đùa bỡn đàn ông trong lòng bàn tay, đến cuối cùng chẳng còn gì. Mà người quê mùa bị cô ta coi thường khi đó, ngược lại khiến người ta hâm mộ, cô ta không nghĩ ra, đều là dựa vào người đàn ông, tại sao cô ta lại có kết quả thế này?

Ôm chấp niệm này, cô ta sống lại rồi. Trở về lúc cô ta còn làm thanh niên trí thức, cũng đến thời đại chưa bắt đầu mọi chuyện.

Trở lại một đời, cô ta nghĩ ra rồi, cô ta thất bại do không biết chọn đàn ông, đời trước người đàn ông mà cô ta chọn đều muốn vui đùa với cô ta, không chịu trách nhiệm. Đời này cô ta không đi khắp nơi xoi mói nữa, cô ta cảm thấy Hàn Đống Lương cũng rất tốt, một người phụ nữ chân đất như Chưởng Hiểu Hồng có gì tốt, người phụ nữ như vậy chỉ biết kéo chân sau, đâu bằng người khéo léo như cô ta có thể trợ giúp được anh, nói không chừng đến lúc đó cô ta chính là vợ của trung tướng thậm chí là thượng tướng.

Ôm thái độ tự tin như vậy, Đỗ Nguyệt Mai bắt đầu kế hoạch theo đuổi chồng, nhưng cô ta lại lần nữa đánh giá thấp người khác, coi trọng bản thân. Hàn Đống Lương cảm thấy cô ta quá xảo trá, cũng không thích cô ta, vẫn đi trên con đường ngày xưa, định ở cạnh Chưởng Hiểu Hồng.

Họ là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu sắc, đêm trước ngày họ kết hôn, Đỗ Nguyệt Mai ăn mặc giống Chưởng Hiểu Hồng cố ý rơi xuống nước, được Hàn Đống Lương lật đật cứu lên sau đó cố ý cởϊ qυầи áo xuống, dựa vào nam chính, thành công gả vào nhà họ Hàn. Cô ta cho rằng, người của thời đại này có tinh thần trách nhiệm rất mạnh, Hàn Đống Lương còn là một người lính, danh tiếng lại quan trọng, không dám không lấy cô ta.