Tống Quế Hương làm cơm xong, Tần Hòa Vĩ cũng về đến nhà.
Một nhà ba người rửa tay rồi ngồi vào bàn chuẩn bị ăn cơm trưa.
Nhìn cơm trưa trên bàn, bánh bột ngô, một bát dưa muối chua với một bát nước rau cải bắp luộc. Tần Huệ thực sự cảm nhận được tình cảnh thiếu thốn vật chất ở thời đại này. Nhưng cô không biết rằng, chỗ thức ăn này vẫn còn tốt chán, ít nhất có thể lấp đầy bụng, có rất nhiều gia đình ăn không đủ no.
Ăn cơm xong, bố Tần liền ngồi trong sân nghỉ ngơi, dự định chờ một lát nữa lại ra đồng làm cho xong việc. Tần Huệ đi theo mẹ Tần xuống bếp, nhìn mẹ Tần dọn dẹp bát đũa chuẩn bị rửa, Tần Huệ xấu hổ đến mức không thể làm gì được: “Để con làm cho”. Nói rồi vén tay áo lên bắt đầu rửa bát.
Mẹ Tần nhìn cô bằng ánh mắt hơi nghi ngờ, đi chỗ bố Tần nói thầm: “Đứa nhỏ này làm sao vậy? Tôi chưa thấy nó chủ động làm việc gì bao giờ, trừ những việc giải thích tường tận nó mới chịu làm. Hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây à?”
“Cái bà này, con gái không làm thì bà không vui, nghĩ nó không chăm chỉ, bây giờ làm sao bà vẫn như thế?”. Bố Tần vừa nhấm nháp điếu thuốc vừa nói.
“Aiz, hôm qua hỏi nó chuyện kia nó còn chưa nói đâu. Nếu Tiểu Phương nói thật thì làm thế nào đây, bố nó?”. Mẹ Tần ngồi ghế, nhíu nhíu mày.
“Nhìn nó hiện tại như này cũng không tiện hỏi, ngày hôm qua còn hôn mê nữa. Nếu tôi nói thì cũng có khả năng là nói dối, đứa nhỏ Tiểu Phương kia đúng thật là…”
“Này, nếu không hỏi được, lỡ ngày nào đó giống như con gái nhà họ Vương, kết quả là sinh con ra người nhà cũng không cần, ông tính sao?”. Mẹ Tần càng nghĩ càng thấy chuyện này phải hỏi Tần Huệ cho rõ ràng.
“Chúng ta không hỏi được, hôm nào gọi con gái lớn về nhà một chuyến. Tóm lại vẫn là chị chị em em, biết đâu nó đồng ý nói ra, ông xem có được không?”
Bố Tần gõ gõ tẩu thuốc, nói: “Cũng đúng, để con gái lớn hỏi một chút cũng tốt.”
Màn đêm buông xuống, thôn nhỏ cũng dần trở nên tĩnh lặng, làm việc cả một ngày rồi mọi người cũng đặt lưng một cái là ngủ. Chỉ riêng Tần Huệ nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, một nhà nhà nhiều người như thế nhưng hôm nay Tần Huệ chỉ thấy bố Tần mẹ Tần, những người nhà khác lại chưa thấy, cô lại không dám tự nhiên hỏi, sợ bị phát hiện ra cái gì đó. Nghĩ tới trong tiểu thuyết, người ta xuyên qua muốn cái gì được cái đó, sao tới cô không có bàn tay vàng, không có không gian, không có hệ thống. Tần Huệ không khỏi buồn phiền, suy nghĩ một đống thứ lung tung cũng không nghĩ được tiếp theo nên làm gì cho tốt.
Sáng sớm hôm sau, Tần Huệ giúp mẹ Tần làm cơm sáng, ăn cơm xong hai vợ chồng lập tức đi làm. Mẹ Tần trước khi đi còn nói: “Chị gái bảo lâu rồi không về thăm nhà, hôm nay nó muốn về thăm. Mày ở nhà, lát nữa cho gà ăn, giữa trưa bố mẹ trở về ăn cơm.”. Nói xong liền cầm nông cụ đi làm, để lại một mình Tần Huệ ở nhà lo lắng.