Tần Phương là con gái của chú nguyên chủ, bằng tuổi Tần Huệ, khác biệt chính là gia đình Tần Phương có mỗi Tần Phương là con gái nên rất được bố mẹ yêu chiều, tính cách kiêu ngạo, tự nhiên xem nguyên chủ là người phục vụ, thái độ nhỏ mọn. Cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ lúc ấy của nguyên chủ thì không nhịn được mà khinh bỉ, còn giống như một cái loa lớn đi rải truyền tin. Lúc bố mẹ nghe được tin này, Tần Huệ chạy tới nơi thì nhìn thấy một đống rắc rối.
Tần Huệ nghĩ thầm: “Quên đi, ngủ một giấc. Có lẽ tỉnh ngủ là trở về rồi, đây chỉ là mơ thôi”.
Đáng tiếc, Tần Huệ không đạt được ý nguyện.
“Lâu vậy còn không tỉnh lại, vẫn nên đưa đi bệnh viện khám đi. Lỡ con gái xảy ra chuyện gì thì sao?”. Đây chắc là giọng của bố nguyên chủ, trong giọng nói có cả nôn nóng và hối hận.
“Không có việc gì đâu. Cơ thể nó luôn không tốt, chắc là gần đây bận bịu quá. Nói không chừng còn bị ông dọa sợ, ông không nhỏ tiếng một chút được à?”. Quả nhiên, phụ nữ nông thôn không phải là dễ trêu, lớn giọng ồn ào quá đi mất.
Âm thanh không ngừng quanh quẩn bên tai, Tần Huệ biết được chính mình không thể trở về, giờ mà không mở mắt cũng khó khăn.
Vừa mở mắt ra, tường đất bùn ngả vàng rất có yếu tố thời đại xuất hiện trước mắt. Nhìn Tần Huệ trợn mắt, hai vợ chồng lập tức ngừng tranh luận, ngược lại, lại chằm chằm không chớp mắt nhìn Tần Huệ.
“Nhìn đi, tỉnh rồi. Tôi nói là không có việc gì lớn đâu mà”. Tống Quê Hương một bên nói với Tần Hòa Vĩ, một bên lại nói với Tần Huệ: “Tỉnh rồi. Có đói không? Mau ăn cơm sáng đi, mẹ và bố con còn có chút việc chưa làm xong”. Nói xong liền kéo Tần Hòa Vĩ ra ngoài.
Tần Huệ không biết nên có phản ứng gì, chỉ theo bản năng gật đầu, nói: “Vâng”.
Nghe tiếng bước chân đi xa, Tần Huệ cam chịu thở dài. Cũng không biết sau này nên làm gì, cũng không biết chủ nhân thân xác này đi chỗ nào, có còn trở về nữa không hay đi chỗ khác?
“Cô chỉ cần làm tốt việc của mình, tôi đã có nơi mình đi rồi”. Một âm thanh xa lạ vang lên, Tần Huệ hoảng sợ: “Ai vậy? Cô là… Tần Huệ?”.
“Tần Huệ là tôi, cũng là cô."
“Cuối cùng là có ý gì? Cô giờ ở đâu?”. Giọng điệu Tần Huệ trở nên mệt mỏi.
“Nơi này chắc là thế giới của cô ha? Chúng ta đều không thể trở về, nhưng tôi sẽ làm tốt chuyện của cô. Khả năng đây là vận mệnh sắp đặt, tôi cảm thấy nơi này cũng không tệ lắm”. Tần Huệ ở bên kia nói như vậy, sau đó không còn thanh âm gì nữa.
Được thôi, vận mệnh sắp xếp, không chống lại được thì chấp nhận thôi.
Tần Huệ chỉnh sửa lại suy nghĩ rồi xuống giường, nhìn quanh một chút là xem hết căn phòng chỉ có mười mấy tấm bình phong. Trong phòng ngoại trừ giường, thì cũng chỉ có cái tủ quần áo bằng gỗ nhỏ, một cái bàn ghế cũ nát, dấu vết trên bàn cho thấy tuổi tác bất thường của nó nhưng lại tận lực làm nhiệm vụ của riêng nó.
Tần Huệ ngồi trên ghế, cầm lấy gương để xem bộ dạng hiện tại của mình. Người trong gương giống y đúc Tần Huệ khi mới vào đại học. Gương mặt trái xoan xinh xắn, mặt mày thanh tú, mũi cao thẳng tinh xảo, môi hồng răng trắng. Có lẽ thay đổi linh hồn là lý do, ngày trước là khí chất âm u, lầm lì, hiện tại có thể nhận ra có phần dịu dàng động lòng người.
Trong bụng phát ra vài tiếng kháng nghị, Tần Huệ không nhìn tiếp vẻ ngoài của mình nữa, ngược lại cầm lược nhanh nhẹn chải tóc tết thành hình bánh quai chẻo rồi đẩy cửa đi ra rửa mặt. Rửa mặt xong, Tần Huệ xuống bếp, thấy trên bếp có cái nắp nồi, nhấc nắp nồi ra thì thấy một bát canh trứng. Có lẽ là mẹ Tống nghĩ là Tần Huệ hôn mê, thân thể cần được bồi bổ. Tần Huệ đem ra ngoài, rồi ăn từ từ, chậm rãi.