Thôn Phúc An.
Vợ trưởng thôn bà Trịnh sốt rột chất vấn trưởng thôn Trần Thế Vận: “Ông à, không phải ông nói là thằng hai phát điện báo mấy ngày nay là về nhà sao? Đã qua mấy ngày rồi, sao đến cái bóng còn không thấy?”
“Bà vội cái gì, thằng hai nói là mấy ngày nay, lúc này mới được mấy ngày chứ? Lúc nên đến rồi sẽ đến.”
“Được được được, ông không vội. Cũng không biết là ai đêm khuya lăn qua lộn lại, cũng nhớ con trai giống tôi?”. Bà Trịnh không phục, phản bác lại.
“Aiz, lời này của bà thật là. Được được, tôi ra cửa thôn nhìn là được rồi chứ?”. Không nói lại bà Trịnh, ông Trần chỉ đành phải gác lại công việc trong tay, đi ra cửa thôn xem có bóng dáng con trai nhà mình hay không.
Đợi một lúc lâu, ông Trần vẫn không thấy người đâu, chuẩn bị về nhà trước, trong thôn còn nhiều chuyện phải giải quyết, chốc chốc lại tới nhìn là được.
Lúc ông chuẩn bị xoay người về nhà, đường lớn ngoài thôn xuất hiện một bóng dáng phong thái đĩnh bạt.
Chỉ thấy con trai thứ hai của ông Trần, Trần Thiệu Trị một thân quân phục, mày kiếm mắt sáng, mặt mày nghiêm nghị, hơi thở quân nhân lạnh lùng, eo lưng thẳng tắp, bước đi lại đoan chính, kiên định đi về phía ngôi nhà đã lâu không gặp.
Nếu nói ông Trần sống vài chục năm có gì đáng để kiêu ngạo, một là ông làm trưởng thôn Phúc An, rất có mưu kế, dẫn dắt một thôn cái gì cũng không có vượt qua thời điểm gian nan nhất mấy năm trước, thôn Phúc An dưới sự chỉ dẫn của ông cũng phát triển ngày càng tốt. Một điều khác nữa là con trai thứ hai của ông.
Trần Thiệu Trì 16 tuổi nhập ngũ, ở quân doanh biểu hiện rất tốt. Dưới tình huống không hề có bối cảnh, dựa hoàn toàn vào sức lực của chính mình lăn lê bò lết ngồi được lên ghế phó đoàn trưởng, được nhiều người khen ngợi.
Vốn dĩ ông Trần thấy làm bộ đội không có gì không tốt. Nhưng mấy năm trước, Trần Thiệu Trì trong một lần làm nhiệm vụ mà bị thương, tình huống rất nguy cấp. Tuy nói rằng đã trải qua trị liệu, cũng không có gì đáng ngại nhưng bà Trịnh lại bị dọa sợ, ngỏ ý muốn con trai đổi qua nghề khác mà về nhà, ông Trần ngẫm lại cũng đồng ý.
Nam nhi chí tại tứ phương. Tuy nói Trần Thiệu Trì làm bộ đội phát triển không tồi nhưng đối mặt với sự lo lắng của bố mẹ, anh đương nhiên không thể làm như không thấy. Trải qua lần hiểm cảnh đó, thân thể không có trở ngại gì nhưng chung quy vẫn không thích hợp tiếp tục làm bộ đội.