“Nói, chuyện Tiểu Phương kể có phải thật không? Nói mau”. Một người đàn ông trung niên bị mặt trời chiếu tới nỗi gương mặt sạm đi vì nắng, một tay chống nạnh, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép mắng Tần Huệ.
Trong lòng Tần Huệ rối tinh rối mù, đầu như bị lấp đầy bột nhão, không thể hiểu được tình hình lúc này. Tần Huệ nghĩ thầm: “Dì là ai? Chuyện gì đã xảy ra? Sao mình lại cảm thấy mờ mịt nhứ thế?"
Lúc này, có một người phụ nữ vội vàng đi đến bên người Tần Huệ, cau mày hỏi nàng: “Tiểu Phương nói thật đúng không? Sao con lại ngớ ngẩn như thế chứ?”
Tần Huệ nhìn hai người trước mặt, thật sự không biết phải trả lời vấn đề của họ như nào. Trong não như bị nhét đầy một đống thứ, nhất thời Tần Huệ không phản ứng được. Đột nhiên trước mắt nàng tối sầm, chìm vào bóng tối.
Tần Huệ là một phụ nữ hơn 30 tuổi. Từ khi bắt đầu có ý thức, trong ký ức của Tần Huệ luôn thiếu vắng người nhà, không có nhận thức về gia đình. Bởi vì cô ở cô nhi viện từ nhỏ, lớn lên cũng từ cô nhi viện, không biết bố mẹ ruột là ai, thế nên cũng không biết tình thân là gì. Tần Huệ ở cô nhi viện được các nhà thiện nguyện giúp đỡ thi đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô tìm được một công việc vừa ý và vẫn làm đến bây giờ, trong công việc cũng có thể nói là có được một chút thành tựu. Mặc dù rất khát vọng tình thân nhưng Tần Huệ đối với tình yêu nam nữ luôn né tránh. Bởi vì, cô không biết làm thế nào để yêu một người, cũng không biết làm thế nào để yên tâm, thoải mái nhận tình cảm của người khác dành cho mình. Lúc nhìn thấy người khác có một gia đình vui vẻ hòa thuận, Tần Huệ cũng không chịu được mà nghĩ: “Vì sao tôi lại không có gia đình?”
Có lẽ ông trời nghe được nỗi lòng của Tần Huệ, khiến cô nàng đang ngủ trưa như bình thường thì xuyên tới nơi này. Chỉ có điều, Tần Huệ thấy hơi sợ hãi, bởi vì cô không biết tình huống hiện tại như thế nào, chỉ cảm thấy trong đầu chen chúc một đống ký ức không thuộc về cô nàng. Tần Huệ lúc này mới nhận ra đã xảy ra điều gì. Hóa ra đây là xuyên không, vốn nghĩ chỉ có tiểu thuyết mới có kịch bản xuyên không, ấy thế mà lại áp dụng trên người chính mình
Hiện tại là ngày 17 tháng 4 năm 1970, chủ nhân thân xác này cũng tên là Tần Huệ, từ nhỏ sống trong một thôn nhỏ ở phía Bắc - thôn Tân An - mà lớn lên, năm nay 18 tuổi. Mà hai vợ chồng đã hỏi cô hôm nay lại là bố mẹ của cô, bố Tần Hòa Vĩ và mẹ Tống Quế Hương. Nhà của nguyên chủ là nông dân bình thường, Tần Hòa Vĩ và Tống Quế Hương sinh được 5 người con, Tần Huệ là con gái thứ hai, trên cô có 2 anh trai và 1 chị gái, dưới cô là em trai kém 1 tuổi. Thực tế, một gia đình như này có thể dễ dàng nhận ra đứa con nào được coi trọng, đứa con nào bị ngó lơ.
Hiển nhiên, trong gia đình này, Tần Huệ chính là đứa con bị ngó lơ. Anh cả được sinh ra đầu tiên, đương nhiên có nhiều sự chú ý, anh hai với chị ba là cặp đôi song sinh, em trai là con út, nguyên chủ bị kẹp ở giữa đương nhiên bị bỏ qua. Điều này cũng khiến cho tính cách nguyên chủ không được thoáng, cả ngày chỉ trưng ra khuôn mặt âm u, không chủ động bắt chuyện với người khác, quan hệ với người trong nhà cũng có chút phai nhạt.
Mà hôm nay bố mẹ nguyên chủ chất vấn cô bởi vì sau khi nguyên chủ tốt nghiệp cấp hai rồi về nhà, cô có tình cảm thầm kín với một chàng trai trí thức làng bên. Vốn dĩ nguyên chủ luôn lầm lì khi nhìn thấy cậu thanh niên kia thì lại lộ ra chút ngại ngùng, cười thẹn thùng, thậm chí còn chủ động chạy đến nơi người ta làm việc muốn giúp đỡ.