Có tin đồn truyền ra, cô dâu mới này xuất thân từ nông thôn, gặp may mắn mới gả cho Vu Hoài Ngạn, nói chuyện cùng quần áo mặc trên người trông rất quê mùa, không dám đi ra gặp người.
Tin tức này truyền ra không biết đúng hay sai, những vẫn có rất nhiều người tin.
Điều kiện của Vu Hoài Ngạn rất tốt, có thể gả cho một người như thế thật là làm cho người ta hâm mộ ghen tị, phảng phất chỉ có Ôn Chỉ Văn bị đồn đãi như vậy, so ra kém với các cô, mới có thể làm trong lòng các cô được cân bằng.
Mặc kệ thế nào, Ôn Chỉ Văn vẫn luôn là chủ đề bàn tán sôi nổi.
Tất cả mọi người đang suy đoán chuyện của cô.
Hiện tại rốt cuộc khi nhìn thấy người thật, độ bán tán cũng lớn hơn.
Người trong ngõ Du Thụ nghe loa phát thanh chạy bằng cơm kia nói Ôn Chỉ Văn không chỉ lớn xinh đẹp, ăn mặc cũng rất thời thượng, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là không tin.
So sánh bọn họ đương nhiên càng muốn tiếp thu Ôn Chỉ Văn chỉ là một cô gái rách rưới đến từ nông thôn.
Trong lúc nhất thời, tên tuổi Ôn Chỉ Văn ở ngõ Du Thụ trong quả thực rất nổi bật.
Nhưng hết thảy những điều này Ôn Chỉ Văn đều không biết.
Rốt cuộc cô cũng về đến nhà.
Thời điểm, cô về nhà dì Dương cũng chưa rời đi.
Thấy cô mang theo bao lớn bao nhỏ trở về, bà ấy lập tức tiến lên hỗ trợ.
Ôn Chỉ Văn hướng bà nói cám ơn, mới có rảnh hỏi: "Dì Dương dì còn chưa về sao?"
"Thời gian còn sớm, dì chờ con về đã." Dì Dương nói, "Con tại sao trở về muộn như vậy a?"
"Đừng nói nữa, con lạc đường." Ôn Chỉ Văn dùng mười phút nói cho dì Dương biết ra khỏi nhà có bao nhiêu ngõ nha.
Dì Dương nghe xong trầm mặc một chút, mới nói: "Từ cửa đi ra hướng bên trái rồi đi thẳng là ra đến đường chính".
Ôn Chỉ Văn: "..."
Cho nên lúc buổi sáng cô đi ra khỏi nhà là đi nhầm đường?
Ôn Chỉ Văn trầm mặc một hồi lâu, mới nói: "Dì Dường, ngày mai vẫn là dì cùng con đi ra ngoài đi."
Dì Dương mỉm cười đáp ứng: "Được."
Ôn Chỉ Văn lời này cũng không phải khách khí, cô xác thật còn có nhiều đồ muốn mua.
Dì Dương là người địa phương, đối từng cái trung tâm thương mại lớn nhỏ ở Bắc thị đều vô cùng quen thuộc, muốn đi đâu mua cái gì, bà đều biết rõ như lòng bàn tay.
Liền tỷ như, Ôn Chỉ Văn hôm nay đi cái trung tâm mua sắm kia, dì Dương liền nói đó là một trung tâm mua sắm lâu đời, ở đó thích hợp mua một ít đồ điện gia dụng, giống tủ lạnh, điều hoà không khí, máy giặt này nọ.
Trang phục bên đó cũng không quá đẹp, giá cả cũng quá đắt, so sánh, không bằng một cái trung tâm bán quần áo khác.
Ôn Chỉ Văn nghe xong tỏ vẻ mười phần tiếp thu.
Khó trách cô hôm nay cũng cảm thấy cái trung tâm kia kiểu dáng quần áo không đa dạng lại không đẹp lắm.
Ôn Chỉ Văn tiếp thu kinh nghiệm, ngày thứ hai trực tiếp mang theo dì Dương cùng đi.
Liên tục mấy ngày, Ôn Chỉ Văn cùng dì Dương qua thực như hai con Hamster chăm chỉ cần cù, không ngừng chuyển đồ linh tinh trong nhà.
Nghĩ đến chính mình làm những thứ này đều là vì cải thiện sinh hoạt của bản thân, làm cho chính mình sống thoải mái hơn, nghĩ đến đó Ôn Chỉ Văn liền càng có thêm động lực.
Bận bận rộn rộ, ngày ngày trôi qua.
Thành Phố Thượng Hải.
Vu Hoài Ngạn đang trong một buổi xã giao.
Hắn lần này tới Thượng Hải công tác, chủ yếu là vì mở ra thị trường mới ở Thượng Hải.
Sau khi cải cách mở ra, kinh tế Thượng Hải bên này nhanh chóng phát triển lên, người dân bản địa chi tiêu so với Bắc thị càng đắt đỏ hớn.
Hơn nữa hai năm qua máy nhắn tin đang rất phát triển, Vu Hoài Ngạn tự nhiên là sẽ không bỏ thị trường lớn như vậy.
Công ty sản xuất máy nhắn tin của Vu Hoài Ngạn danh khí không nhỏ, cũng có chút tiếng tăm bên phía Thượng Hải này.
Nhưng số lượng cũng chỉ có ít bọn họ lần này là muốn ở Thượng Hải muốn mở rộng thị trường.
Việc này nghe dễ dàng, những cũng rất khó khắn.
Phải mất không ít mối quan hệ, ở trong xã hội cần nhân tình này Vu Hoài Ngạn lãng phí rất nhiều thời gian trên những bàn tiệc xã giao này những việc này rất cần thiết.
Bữa ăn kết thúc, sắc trời đã rất trễ, mối làm ăn không sai biệt lắm cũng được đàm phán thành công.
Mấy người đàn ông bụng bự cơm no rượu xay dẫn nhau ra giữa lộ nhìn nhau hiểu lòng cười cười mà không nói.
"Vu tổng, nếu đã đến Thượng Hải, không bằng đợi lát nữa cùng chúng ta cùng đi câu lạc bộ đêm uống một chén?" Một nam nhân trên mặt lộ ra nụ cười bỉ ổi, "Chúng ta câu lạc bộ đêm ở Thượng Hải, bảo đảm làm cậu vừa lòng!"
Vu Hoài Ngạn cau mày, nhạt tiếng cự tuyệt nói: "Tôi không đi."
Bị cự tuyệt nam nhân sắc mặt có chút khó coi: "Vu tổng đây là không nể mặt tôi?"
Uống rượu đến mất não người đàn ông kia không gì là không thể nói, ít nhất thời điểm tỉnh táo người đàn ông không dám nói như vậy với Vu Hoài Ngạn.
Vu Hoài Ngạn cũng lười tính toán với một con sâu rượu, nhưng trên bàn rượu không thể không cho mặt mũi, vì thế hắn tìm lý do: "Trong nhà vợ quản quá nghiêm, xin lỗi."
Lời này vừa ra, mấy nam nhân nở nụ cười.
"Vu tổng, không nghĩ đến cậu còn sợ vợ?"
"Tôi nói phụ nữ trong nhà không thể nuông chiều, chúng ta kiếm nhiều tiền như vậy, muốn làm cái gì, sao có thể đến phiên các cô ấy quản."
"..."
Vu Hoài Ngạn đối với chút lời nói này từ chối cho ý kiến.
Thành công thoát thân, Vu Hoài Ngạn đi trong gió đêm, đi về hướng khách sạn..
Có lẽ là vừa mới lấy Ôn Chỉ Văn làm lá chén, Vu Hoài Ngạn dọc theo đường đi không thể khống chế mà nghĩ đến cô.
Lúc bận bịu không phát giác, hiện tại rảnh rỗi, hắn bất tri bất giác nhớ ra
Ba ngày sau, sau khi tân hôn vợ hắn một cuộc điện thoại cũng không gọi cho hắn.