Khương Lê buồn bực ăn cơm, cũng không xen vào chuyện này, nhưng cô nghe hiểu, lúc trước vợ chồng Lâu gia nhiều năm không có con, sau đó nghe người khác nói, tìm đứa trẻ Khương gia có sinh nhật bát tự vượng gia, nghĩ tới làm con thừa tự.
Ba Khương Lê nợ Lâu gia một nhân tình thật lớn, Lâu gia có điều kiện tốt, đáp ứng sẽ yêu thương đứa bé như con đẻ, thế là ôm Tam Lê qua đó, mới hai năm vợ chồng Lâu gia sinh được một đứa con trai, đối với Tam Lê càng tốt.
Tam Lê từ nhỏ quần áo mới quần áo túi sách mới, kẹo nhập khẩu chưa từng đứt đoạn, thường xuyên về nhà khoe khoang, Đường Liên Tâm từng hỏi Tam Lê, có muốn về nhà hay không, Tam Lê nói về nhà phải ở trên dưới giường, cũng không có chỗ để những con búp bê quần áo của chị ta, chị ta còn lâu mới về.
Lâu gia ngay từ đầu còn tưởng rằng điều kiện Tam Lê cao nên mới kéo dài đến hai mươi ba, phát hiện chị ta và Lâu Khánh Bình nhỏ hơn hai tuổi lại mắt đưa mày lại, nhà họ hận không thể gả Tam Lê ra ngoài, tìm cho chị ta người có điều kiện tốt, còn chuẩn bị một bộ phòng mặt tiền cho chị ta làm của hồi môn.
Ước chừng Tam Lê từ nhỏ sống quá thuận lợi quá hạnh phúc, Lâu gia giúp chị ta sắp xếp hôn sự mà ngược lại không cảm kích.
Khương Lê thu dọn bát đũa trên bàn, thôi cô vẫn nên thành thật làm quả phụ thì hơn.
......
Buổi tối, Khương Lê và Tứ Lê chen chúc trên một cái giường nhỏ nói vài lời thì thầm giữa chị em.
Tứ Lê nói: “Chị ba có tâm tư nói không nên lời, cho nên mới xả giận vào em, em đừng so đo với chị ấy.”
Khương Lê nói cô không để ở trong lòng, “Em cũng không sao cả, chỉ sợ chị ba hối hận mà thôi, Lâu gia tìm cho chị ấy mối hôn sự rất tốt.”
Ai cũng nói như thế hơn, dù cho Tứ Lê cũng đã khuyên hết nước hết cái, nhưng Tam Lê nghe không vào.
“Chị ấy vừa mới sinh thì bị ôm đi, cha mẹ chúng ta cảm thấy thẹn với chị ấy, Lâu gia cảm thấy sinh được con trai là nhờ chị ấy, đối xử với chị ấy còn tốt hơn con ruột, được chiều hư, ai, hy vọng lần này có thể đánh thức chị ấy.”
Khương Lê cũng vừa mới sinh ra đã được ôm đi, nuôi đến mười tuổi mới đưa về, kết quả không hợp với gia đình hai bên, cô nói: “Em thấy thái độ của chị bà ấy là không đồng ý với mối hôn sự này rồi.”
“Cũng chưa chắc, mẹ nuôi của chị ấy có thủ đoạn rất lợi hại, ngược lại là em đấy, thật nghĩ thông suốt muốn cùng Tần Triều sống tốt rồi sao?”
“Nghĩ thông suốt rồi, mẹ sắp xếp rất đúng.”
Khương Lê xoay người, ôm cánh tay chị tư, chị tư như kiều hoa của cô, chồng của chị tư bình thường không có gì lạ, rõ ràng có thể tìm được người tốt hơn, nhưng bởi vì tâm nguyện của mẹ ruột, mà chỉ có thể hạ thấp điều kiện, tìm một người đàn ông thành thật, nguyện ý ở rể nhà bọn họ, bây giờ hôn sự gì đó đều đã xong, tương lai sinh đứa con đầu lòng, phải họ Khương.