Tần Ái Bình ngày hôm qua còn cảm thấy Khương Lê không xứng với con trai, hôm nay không giống, nếu để cho thím ta chọn giữa Diệp Tử Mân và Khương Lê, thì đương nhiên chỉ có thể chọn Khương Lê.
“Vẫn là chuyện đính hôn từ nhỏ, nếu không để Dần Văn và Tiểu Lê kết hôn đi, Dần Văn là cháu ngoại, cũng tính nửa người Tần gia, thằng bé và Tiểu Lê thanh mai trúc mã, cha cũng không thể phản đối.”
Bạch Ngọc Trúc ngoài cười nhưng trong không cười nhắc nhở thím ta, trong đại viện này mười mấy bé trai cùng tuổi, chỉ có hai ba cô gái, Khương Lê vừa mới sinh ra đã được Bạch Ngọc Trúc ôm về, bọn nhỏ đều cùng nhau lớn lên.
“Đám trẻ ở đại viện coi như thanh mai trúc mã, ai cũng là thanh mai trúc mã với Tiểu Lê, cha, con không đồng ý, vốn Tần Triều và Tiểu Lê đã được định hôn, để Dần Văn thay em trai họ chấp nhận mối hôn sự này, vậy thì không được.”
Tần Ái Bình hiện tại hận không thể ấn đầu con trai, để con mình và Khương Lê lập tức đính hôn, thím ta nhẹ nhàng đâm dao cho em dâu, “Tiểu Lê và Tần Triều đã từng thề, tình nguyện chết cũng không kết hôn với đối phương.”
Bạch Ngọc Trúc không cam lòng yếu thế, chậm rãi nói: “Ông trời không có thời gian quản lời thề của bọn họ, ngược lại Dần Văn đối với mối tình đầu nhớ mãi không quên, nhà chúng ta cũng không phải là người không nói đạo lý, không thể bởi vì cô gái Diệp Tử kia góa chồng, liền phân biệt đối xử với cô ấy chứ, ba nói xem có đúng không?”
Một bên là cháu trai, một bên là cháu ngoại, một bên là Khương Lê làm cháu dâu nuôi mười năm, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, Tần Trường Hải cũng không còn cách nào khác, “Chúng ta nói không tính, hỏi Tiểu Lê một chút đi.”
Tần Ái Bình rất tự tin, “Tiểu Lê thích Dần Văn, vừa lúc Tần Triều cũng không thích Tiểu Lê, để cho Tiểu Lê và Dần Văn gom góp một đôi, đây thật sự là nhân duyên mà ông trời đã định.”
Bạch Ngọc Trúc trợn trắng mắt, “Dần Văn Phi coi trọng Diệp Tử, cũng không thích Tiểu Lê, cứng rắn ghép đôi sẽ chỉ tội con gái tôi đây nuôi lớn, cho nên tôi không muốn.”
Tần Ái Bình nói thầm: “Em dâu và em trai tôi không phải cũng nghe lời cha mẹ à, sao em dâu lại đồng ý thế?”
Bạch Ngọc Trúc suýt nữa trở mặt tại chỗ, nhưng lại bị cha Tần ngăn lại, “Đừng tức giận, là anh cam tâm tình nguyện em.”
Tần Ái Bình cười nhạo em trai, “Em cam tâm tình nguyện cái rắm, trước khi đính hôn là ai tìm chết tìm sống, khiến cả nhà nháo nhào tìm em cả đêm?”
Tần Trường Hải là người đứng ra cân bằng cho con dâu và con gái, ông ấy bảo hai người đừng tranh giành, “Đã nói để cho Tiểu Lê chọn rồi, hai đứa cãi nhau cái gì?”
Lúc này bảo mẫu nói, mẹ Khương Lê dẫn theo Khương Lê tới cửa, “Nói là hôm nay hai gia đình cần bàn chuyện đính hôn từ bé.”
Bà chị chồng là Tần Ái Bình đắc ý, nói với em dâu: “Em dâu xem kìa, Tiểu Lê khẳng định chọn con trai chị, chị đã đi xem thầy rồi, ngày mười sáu tháng này tốt đến không thể tốt hơn, vậy cứ lấy ngày mười sáu đính hôn cho bọn họ.”