"Đừng sợ."
"Tôi sẽ không để bà đi một mình đâu, Ái Vân, bà cứ đi từ từ đợi tôi."
Đừng! Không! Đừng như vậy!
Lâm Ái Vân đột nhiên mở bừng mắt ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà, cả người bối rối mất một lúc lâu.
Bởi vì chưa thể thoát khỏi cảm giác bi thống trong lòng, đôi mắt bà đã dần bị bao phủ bởi một tầng hơi nước mỏng, cổ họng khô khốc đau đớn, đến mức bà có cảm giác nơi đó như thể đang bị một bàn tay to lớn bóp chặt lấy, khiến bà không thể thở được, cũng chẳng thể phát ra âm thanh.
“Tuẫn tình”, một chuyện cực kỳ hiếm gặp như vậy, Lâm Ái Vân chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại phát sinh ở trên người mình.
Cái đồ ngốc kia, sao lại có thể muốn chết cùng bà được cơ chứ?
Sau khi Tiêu Thành uống thuốc xong, ông ôm lấy bà – vốn đã ốm nặng hấp hối, cùng nằm trên giường bệnh lạnh lẽo, cùng nhau chờ đợi cái chết ghé đến. Ông nói làm như thế này thì bọn họ có thể cùng nhau đi xuống hoàng tuyền, cùng nhau đầu thai, còn có thể cầu xin Mạnh Bà nể tình tình cảm vợ chồng già của bọn họ mà không để bọn họ uống canh được không, để kiếp sau ông có thể tìm thấy bà ấy sớm hơn, để có thể ở bên nhau sớm hơn một chút.
Cái đồ ngốc này, người mà chết rồi thì sẽ chẳng còn gì nữa cả.
*
Không biết vì lý do gì, trong cảm giác cái chết còn đọng lại kia, vậy mà Lâm Ái Vân đã thực sự trở về lại căn phòng cũ của mình cách đây hàng chục năm trước. Ban đầu Lâm Ái Vân chỉ nghĩ đó là những hồi tưởng về quá khứ trước khi chết mà thôi, nhưng mà thời gian Lâm Ái Vân dừng lại ở khung cảnh này có chút quá lâu rồi thì phải...
Có gì đó không đúng lắm, thực sự là rất không thích hợp.
Trước mắt Lâm Ái Vân là những món đồ quen mặt, mùi cơm nhè nhẹ vương vấn trên chóp mũi, lòng bàn tay cũng chạm đến tấm ga trải giường mềm mại, rồi cả tiếng chim hót líu lo bên ngoài cửa sổ nữa...
Tất cả nhưng điều này không khỏi đều quá mức chân thật.
Thật sau sau, một ý tưởng táo bạo đột nhiên xuất hiện trong đầu Lâm Ái Vân.
Như thể muốn kiểm tra xem ý tưởng này là thật hay giả, Lâm Ái Vân vội vàng ngồi dậy khỏi giường, chạy đến chiếc gương tròn treo phía sau cánh cửa. Giờ khắc này, Lâm Ái Vân có thể nhìn rõ khuôn mặt mình không còn là một bà già đầy nếp nhăn nữa, mà là da thịt căng mọng của một thiếu nữa, đây là bản thân mình khi mới mười mấy tuổi!
Lâm Ái Vân hoảng hốt, chân cẳng đột nhiên mềm nhũn, khi ngước mắt lên, cô nhìn thấy mấy chữ được ghi to rõ ràng trên tờ lịch được treo trên tường - ngày 25 tháng 3 năm 1949.
Cô thực sự đã quay về quá khứ? Còn Tiêu Thành thì sao? Liệu anh có quay lại giống như cô không?
Lâm Ái Vân ước gì cô có thể bay đến Tiểu Thành ngay bây giờ để hỏi câu ra đáp án, nhưng bây giờ hai người cách nhau hàng ngàn dặm, một thì ở phía nam còn một thì ở phía bắc, trong thời đại thông tin liên lạc và giao thông bất tiện này, hoàn toàn không thể làm được điều đó.