Cô có chút ngoài ý muốn, lại có chút kinh ngạc nhìn tay mình. Vừa rồi cô chỉ muốn thử xem, còn có thể giống như thế giới của mình hay không, tiến vào trí nhớ của đối phương.
Không ngờ rằng lại thật sự tiến vào, nhưng cô rõ ràng đã không còn linh lực.
Đúng lúc này, âm thanh Tiêu Mạc Nhiên từ phía sau vang lên, “Tứ Nguyệt đây là?”
Ôn Tứ Nguyệt quay đầu lại, phát hiện không chỉ Tiêu Mạc Nhiên đám người Đinh Dung Sơn đều tiến vào, ngay cả Tiểu Dư cùng Trình phó đoàn trưởng cũng ở đây.
Bất đồng chính là, người qua lại trong thính phòng giống như là không nhìn thấy bọn họ, thậm chí là từ trong thân thể bọn họ truyền qua.
Rất nhanh, thính phòng rộng lớn đã chật kín người, mọi người đồng loạt nhìn trên đài.
Mà đúng lúc này, Trình phó đoàn trưởng bỗng nhiên giãy dụa hô to, “Cứu cô ấy đi, cứu cô ấy đi! Tôi cầu xin cô.”
Rèm trên đài chậm rãi kéo ra, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp bị trói ở giữa đài, bên cạnh là người trong đoàn văn công, từng người từng người tố cáo tội trạng của cô ấy.
Nói rằng cô ấy nɠɵạı ŧìиɧ với mọi người, nói rằng cô ấy phản bội, nói rằng cô ấy đã ăn cắp, đủ thứ chuyện.
Về phần thật hay giả, không có ai muốn đi xem chứng cứ, theo âm thanh của người buộc tội trên đài càng lúc càng lớn, tâm tình của mọi người dưới đài càng ngày càng kích động, không biết là ai bắt đầu ném đồ về phía người phụ nữ xinh đẹp kia.
Sau đó liền một phát không thể vãn hồi.
Tiếng khóc của Trình phó đoàn trưởng hoàn toàn bị đánh chìm, mơ hồ nghe thấy Tiểu Dư cũng đang kêu.
Cảnh tượng như vậy thật ra ở thời đại này không ít, Ôn Tứ Nguyệt cũng mơ hồ nhớ rõ ông A Quý chết như thế nào.
Người trong lễ đường không biết từ lúc nào tan đi, giống như là trong nháy mắt biến mất, trên đài chỉ có một người bị đập đến huyết nhục mơ hồ.
Bụng cô ấy xẹp đi, đứa bé cũng không còn.
Ôn Tứ Nguyệt không biết đã xảy ra chuyện gì, liền cảm thấy ngực bị nghẹn đến khó chịu, bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt biến hóa, cô trở lại hiện thực.
Bên tai là tiếng khóc đau đớn của Trình phó đoàn trưởng và Tiểu Dư, tê tâm liệt phế.
Ôn Tứ Nguyệt cùng Tiêu Mạc Nhiên hai mặt nhìn nhau, sắc mặt ai cũng không tốt lắm, không có ai muốn tiếp tục mở miệng thẩm vấn Trình phó đoàn trưởng cùng Tiểu Dư.
Ngược lại Tiểu Dư kia tỉnh táo lại trước, hắn ta nhìn về phía Ôn Tứ Nguyệt cầu xin: “Tôi mặc kệ cô là ai, cô cứu chị tôi đi.”
Thì ra người phụ nữ bị đánh chết sống kia là chị gái của Tiểu Dư, bởi vì có quan hệ ở nước ngoài, cha mẹ vì bảo vệ hai chị em bọn họ liền ly hôn đổi tên.
Nhưng không ngờ rằng chị gái hắn bởi vì quá xinh đẹp, khiến cho những người phụ nữ khác trong đoàn văn công ghen tị, lại không muốn ủy thân đoàn trưởng, cho nên triệt để đắc tội bọn họ.