Mắt thấy toàn bộ đoàn văn công, ngoại trừ Tiểu Dư và Trình phó đoàn trưởng, còn lại tất cả đều ngang ngược ngã xuống đất, mấy người Ôn Tứ Nguyệt cũng bất chấp cái gì, vội vàng lao ra ngoài, “Các người làm gì vậy?”
Trình phó đoàn trưởng cùng Tiểu Dư thấy có người ngất xỉu, hai người liền ăn ý nâng một người trong đó lên, xem ra là muốn mang theo hành lý ném vào trong ao này.
Người rơi xuống ao, thi thể chưa bao giờ nổi lên, cũng không vớt được, đều nói phía dưới có lão Long Vương.
Nhìn thấy mấy người bọn họ bỗng nhiên xuất hiện, hai người hơi sửng sốt, lập tức buông người đang nâng trong tay xuống, Trình phó đoàn trưởng từ bên hông lấy chủy thủ, một mặt phân phó Tiểu Dư, “Cậu xử lý, tôi đi ngăn cản mấy người bọn họ.” Dù sao theo anh ta thấy, chỉ cần người trong đoàn văn công này đều chết, bọn họ kể cả có bị bắt thì cũng là bên có lợi.
Nhưng nào biết được mấy thanh niên trí thức Tiêu Mạc Nhiên mãnh liệt như vậy, nhất là Tiêu Mạc Nhiên, nhìn một người gầy yếu như vậy, xông lên một phát đã đoạt lấy chủy thủ trong tay anh ta, Đinh Dung Sơn cùng Vu mập mạp vội vàng đè anh ta lại.
Hồ Tiểu Tuyền thì đi theo Ôn Tứ Nguyệt ngăn cản Tiểu Dư.
Tiêu Mạc Nhiên ý bảo Đinh Dung Sơn trói Trình phó đoàn trưởng cùng Tiểu Dư:
Ôn Tứ Nguyệt xác nhận tất cả mọi người chỉ là hôn mê, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mà giờ phút này Trình phó đoàn trưởng lại thay đổi hình tượng thành thật ngày xưa, không ngừng giãy dụa nguyền rủa, “Mọi người cho rằng là đang thay trời hành đạo sao? Mọi người đây là đang trợ giúp kẻ xấu đấy.”
“Còn kêu, chúng ta đều tận mắt nhìn thấy, hai người mọi người thật sự là lòng dạ đen tối, vậy mà lại muốn ném bọn họ vào trong ao hủy thi diệt tích.”
Hồ Tiểu Tuyền phản bác, một mặt nhìn về phía Tiêu Mạc Nhiên, “Anh Nhiên, Chị Tứ Nguyệt, em và lão Đinh đi báo công an sao?” Hay là đánh thức những người này trước, để cho bọn họ tự mình đi tìm đồng chí công an?
Nhưng lại thấy Ôn Tứ Nguyệt lắc đầu, trong đầu cô nhớ tới lời nói của ông nội, mình lại không biết thị phi khúc trực, không thể bởi vì thấy Trình phó đoàn trưởng bọn họ động thủ, liền nhận định bọn họ là người xấu.
Cho nên cô đi về phía Trình phó đoàn trưởng và Tiểu Dư, “Vì sao phải gϊếŧ bọn họ?”
“Con mắt nào của các người nhìn thấy chúng tôi gϊếŧ người?” Trả lời là Tiểu Dư luôn luôn ít nói, tùy ý người trong đoàn bắt nạt.
Đích xác, bọn họ còn chưa thật sự gϊếŧ người, chỉ là đem người độc ngất đi mà thôi.
Chỉ là chính là Tiểu Dư bình tĩnh như vậy, ngược lại có chút khiến người ta ngoài dự liệu, Tiêu Mạc Nhiên đang muốn mở miệng, đã thấy Ôn Tứ Nguyệt bỗng nhiên đặt tay lên đầu Tiểu Dư.
Bên tai truyền đến tiếng kêu của Tiểu Dư, “Cô làm gì vậy? Bỏ tay ra khỏi người tôi.”
Nhưng cơ hồ là âm thanh của Tiểu Dư mới hạ xuống trong nháy mắt, Ôn Tứ Nguyệt chỉ cảm thấy bị một cỗ lực lượng vô cùng cường đại hấp dẫn bình thường, trước mắt tối sầm, lập tức liền xuất hiện ở trong một đại thính đường.