“Bà A Quý là người tốt, làm sao có thể chứ?” Một mặt đưa tay về phía Ôn Tứ Nguyệt.
Ôn Tứ Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn ông Ôn một cái, “Lát nữa cháu cho ông một tấm phù xua bệnh, không được tặng người nữa” Bà lão độc thân bệnh thấp khớp trong thôn nhiều hơn, đều là người tốt, sao không thấy ông nội cho người khác? Rõ ràng là nhìn trúng bà A Quý mà.
Tướng cốt của bà A Quý rất xinh đẹp, lúc còn trẻ cũng là một cành hoa mười dặm tám hương này, cho nên đến tuổi xế chiều này cũng là một bà lão cực kỳ xinh đẹp, chỉ là đáng tiếc tướng mạo không tốt.
Ông Ôn vội vàng đồng ý, thấy việc này thực hiện, lại bắt đầu khuyên nhủ Ôn Tứ Nguyệt.
Ôn Tứ Nguyệt cũng đã hạ quyết tâm, “Mạc Nhiên đã xin nghỉ phép, huống chi cháu không trực tiếp nhúng tay vào.” Lại có nhiều mạng người như vậy, hơn nữa trong đoàn này có rất nhiều người đều thiện lương, không có khả năng thật sự mặc kệ bọn họ.
Ông Ôn còn muốn nói cái gì, Ôn Tứ Nguyệt vội vàng cắt đứt, “Ông có còn muốn lấy phù nữa không? Tự cháu có chừng mực, ông nội đừng lo lắng.”
Nói xong, từ trong phòng đi ra, một mặt ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm sao, kỳ quái thế giới này, cứu người còn có thể chọc nhân quả? Thế giới của cô trước kia chưa bao giờ có loại vấn đề này.
Ôn Quýt Cảnh đang rửa chân, thấy Ôn Tứ Nguyệt dáng vẻ lo lắng, lại mơ hồ nghe thấy trong phòng truyền đến tên A Quý.
Nghĩ đến Ôn Tứ Nguyệt ngày mai muốn đi trấn, liền hiểu lầm, vội vàng nhỏ giọng nói với Ôn Tứ Nguyệt: “Ông nội có phải muốn em hỗ trợ mua đồ hay không? Em cũng đừng đồng ý, không chừng đến lúc đó lại đưa cho bà A Quý.”
Lần trước mình đã vụиɠ ŧяộʍ nhìn thấy, ông nội đi chợ rõ ràng mua dây thừng, chị ấy còn tưởng rằng ông nội là mua cho bản thân và Tứ Nguyệt, màu sắc tuy rằng không đẹp lắm, nhưng cũng tràn đầy chờ mong.
Không ngờ rằng cuối cùng nhìn thấy bà A Quý dùng nó.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Tứ Nguyệt cầm bánh đã được làm xong đi tạm biệt mọi người trong đoàn văn công, ngoại trừ Trình phó đoàn trưởng cùng Tiểu Dư, vẻ mặt của những người khác vẫn như cũ giăng kín tử khí.
Tối hôm qua cô và Tiêu Mạc Nhiên suy đoán, Trình phó đoàn trưởng vừa nhìn đã biết là một người thành thật, mặc dù làm việc trong đoàn, nhưng thật ra chuyện trong đoàn, anh ta không hề sai nhúng tay vào.
Hoặc là nói cho dù anh ta nhúng tay vào, cũng không ai để ý tới hắn. Ôn Tứ Nguyệt cũng nhìn thấy những người khác trong đoàn không tôn trọng anh ta, cho nên anh ta đối với mọi người sinh hận ý, hạ độc cũng không phải là không có khả năng.
Về phần Tiểu Dư, chỉ là một tên tạp vụ, mỗi ngày bị sai bảo coi như xong, không ít lần bị bắt nạt, cho nên hắn ta có thể là đồng lõa của Trình phó đoàn trưởng.
Chỉ là tất cả đều là suy đoán của hai người bọn họ, căn bản là không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh, cho nên không xác thực được.