Lư Phả Tử cũng phụ họa khen ngợi nói: “Phải đó, là thanh niên trí thức đến kinh thành, rất có tiền đồ.”
Vương Trung Cường sau khi xác nhận lời nói của Ôn Tứ Nguyệt là thật, lại cảm thấy trời đất quay cuồng, trong đầu đều nghĩ làm sao để cho bọn họ lập tức ly hôn, hơn nữa kinh thành tới thì như thế nào? Gia đình có quan hệ không thể được gửi đến một nơi xa xôi như vậy ở vùng nông thôn phía tây nam.
Cho nên chồng Ôn Tứ Nguyệt có lợi hại đến đâu, cũng không thể so sánh với Lưu Tiểu Đông trong thành.
Vì vậy, ông ta không suy nghĩ trực tiếp ra lệnh: “Con lập tức ly hôn với hắn ta đi.” Nói xong muốn cho Lư Phả Tử đi xảy quyết.
Lư Khập Khϊếp nhất thời trợn tròn mắt, có chút không rõ đây là cha ruột, sao còn chưa gặp con rể một lần mà đã muốn ly hôn?
Hơn nữa điều này chính bản thân chú ấy cũng không giải quyết được.
“Giấy chứng nhận ở trong tay đội trưởng Tiêu.”
Vương Trung Cường lập tức muốn đi tìm đội trưởng Tiêu, nhưng lại nghe Lư Phả Tử nói đội trưởng đi huyện mở đại hội, hôm nay đã đến nơi rồi, phỏng chừng không tới được.
Thời gian của Vương Trung Cường lại không đủ chờ chú ấy trở về, hơn nữa đều đã kết hôn, nếu Lưu phó xã trưởng biết có lẽ không vừa ý hôn sự này.
Hơn nữa lại thấy Ôn Tứ Nguyệt không nghe lời như vậy, trái tim nhất thời lạnh đi một nửa.
Chủ yếu vẫn cảm thấy cô không có nhiều tác dụng.
Vốn định trực tiếp quay đầu đi, nhưng thấy người họ Lư này không có nhãn lực, chỉ có thể lấy ra mấy vé lương thực cùng năm đồng tiền nhét cho Ôn Tứ Nguyệt, “Nếu con đã kết hôn, mà cha lại chỉ xin nghỉ ba ngày, bây giờ con không muốn trở về cũng được, rảnh rỗi mang con rể về thành thăm mẹ con.”
Sau đó cáo từ với Lư Phả Tử, không ngờ rằng mới đến cửa thôn đã gặp được Vương Vệ Hồng mang theo hai vali lớn, “Không phải con vẫn phải biểu diễn sao?” Nhìn đôi mắt đỏ bừng của Vương Vệ Hồng, ông ta biết rõ cố hỏi.
Thật ra trong lòng là vui mừng, Ôn Tứ Nguyệt không trông cậy vào được, chỗ Lưu xã trưởng thì không thể từ chối, Vương Vệ Hồng gả qua, không chừng nhà bọn họ càng vui mừng.
“Con đã xin nghỉ rồi.” Âm thanh Vương Vệ Hồng có chút khàn khàn, hiển nhiên vừa rồi khóc không nhẹ.
Vì vậy, Vương Trung Cường cũng theo lời cô ta nói: “Vậy thì trở về luôn với ba.”
Quay đầu lại nhìn vùng nông thôn hẻo lánh, “Cha cũng không nỡ để con ở đây chịu khổ.”
Vương Vệ Hồng sợ là không ở đoàn văn công được nữa, cô ta phải nghĩ biện pháp điều đi, cho nên cho dù oán giận chuyện hôm nay của Vương Trung Cường, nhưng cũng nhịn xuống.
Chuyển vị trí, còn phải dựa vào bọn họ.
Vương Vệ Hồng lo lắng là không sai, Lý Hồng Kỳ căn bản không đuổi theo an ủi cô ta, ngược lại sau khi gặp được mấy nữ đồng nghiệp đang chơi nước bên bờ sông thôn khẩu, liền đi lên thêm mắm thêm muối nói chuyện thân phân của Vương Vệ Hồng.