Thậm chí có chút ghét bỏ, nhất là lúc các nam thanh niên kia đưa hoa dại tới, Lý Hồng Kỳ sau khi nhận liền hạ thấp giọng cùng Vương Vệ Hồng châm chọc, “Những người này quả thực là cóc muốn ăn thịt thiên nga, không nhìn mình được mấy cân mấy lượng.”
Khóe miệng Vương Vệ Hồng cũng tràn đầy cao ngạo, hoàn toàn đã quên mất bản thân mình thật ra cũng không phải người trong thành, chỉ là bị ôm nhầm mới được cái mệnh tốt này mà thôi.
Cảm thấy có chút khát nước, lại ngại mọi người mang đến bình nước bẩn, mất vệ sinh, hai người lập tức đi dưới sườn núi uống nước.
Ôn Tứ Nguyệt ở trong ruộng vội vàng tranh giành công việc, không có thời gian rảnh rỗi đi quản hai người bọn họ ngồi ở chỗ đó làm gì, nhưng Tuệ Tuệ tức giận, thấy hai người Vương Vệ Hồng đi về phía dòng suối, “Người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên xe, bọn họ chẳng qua có cái mệnh tốt ăn mặc đẹp mà thôi, nếu chúng ta sửa soạn thì chưa chắc sẽ kém hơn bọn họ.”
Ôn Tứ Nguyệt nghe xong, cười nói: “Quả thật như vậy, mau đào đi, hôm nay ta muốn trở về sớm một chút, thừa dịp thời tiết tốt đi núi cắt chút cỏ tranh.” Quay đầu lại bổ sung mái nhà, bằng không mùa đông sẽ dễ hỏng,
Đang nói, bỗng nhiên có người gọi Ôn Tứ Nguyệt.
Là âm thanh ông Ôn, Ôn Quýt Cảnh ngẩng đầu nhìn qua, thấy người lần trước đến nhà, cũng chính là cha ruột Tứ Nguyệt lại tới.
Trên người ông ấy mặc âu phục màu nâu xám, là nguyên liệu rất thịnh hành hiện nay, vẫn đeo kính như cũ, tựa hồ vì tạo ấn tượng tốt cho người trong thôn, tuy người cha đến muộn đón con ruột là Tứ Nguyệt, nhưng hiện tại phải đón cô vào thành hưởng phúc.
Cho nên xa xa, còn chưa tới đã phất tay hô với Ôn Tứ Nguyệt, “Tứ Nguyệt, cha đến đón con về thành.”
Phía sau ông ta, Ôn Tứ Nguyệt nhìn còn có phó đội trưởng trong thôn gian nan chạy theo, dáng vẻ có chút buồn cười, sau khi nghe được lời của Vương Trung Cường, cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, nha đầu Tứ Nguyệt à, cha ruột cháu đến đón cháu kìa.”
Thì ra Vương Trung Cường hô, mọi người không hiểu lời này của Vương Trung Cường là có ý gì, thậm chí cho rằng ông ta là cha ruột của Tiêu Mạc Nhiên, là cha chồng Tứ Nguyệt mà thôi.
Nhưng hiện tại Lư Phả Tử vừa mở miệng, mọi người không khỏi đồng loạt nhìn Ôn Tứ Nguyệt, lại có người cảm thấy Ôn Tứ Nguyệt khẳng định không biết gì cả, liền đi hỏi ông Ôn.
Ông Ôn còn chưa kịp bận tâm giải thích, Lư Phả Tử kia liền giành trước nói: “Năm đó lúc cháu gái lão Ôn sinh ra đã bị ôm nhầm với con gái của Vương chủ nhiệm, Vương chủ nhiệm tự mình đến đón Tứ Nguyệt trở về thành hưởng phúc.”
Lư Phả Tử mở miệng ra là Vương chủ nhiệm, cũng không nói là chủ nhiệm gì, chỉ là mọi người nhìn Vương Trung Cường ăn mặc đàng hoàng, dưới cánh tay còn kẹp cặp, liền cho rằng là làm đại quan, một đám nhất thời hâm mộ Tứ Nguyệt không thôi.